Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 15: Chương 15





Vẻ mặt Tạ Mẫn Tây kiêu ngạo, đứng trên bậc thang, chặn đường Vân Thư.
Giờ phút này, cả người Vân Thư lại yếu đuối bất lực, khác biệt rất lớn với Tạ Mẫn Tây.
Tạ Mẫn Tây đánh giá Vân Thư từ trên xuống.
dưới.
Ha, năm mươi triệu, ngoại trừ có chút da mặt thì thật sự không biết có chỗ nào đáng giá như vậy.
“Chị chính là cô gái anh trai tôi vừa mới cưới vào cửa sao?”
Vân Thư gật đầu, âm thanh trả lời tức giận như tơ: “Đúng vậy.”

Dáng vẻ bệnh trạng này khiến Tạ Mẫn Tây thật sự chướng mắt, đang yên đang lành lại cưới một Lâm Đại Ngọc, thân thể kém như vậy.
“Biết tôi là ai không?”
“Tiểu công chúa nhà họ Tạ, Tạ Mẫn Tây.” Vân Thư thành thật nói.
Tạ Mẫn Tây cười giễu, thời đại nào rồi mà còn công chúa, xem nhiêu phim hoạt hình rôi à: “Nhà chúng tôi bỏ ra năm mươi triệu mua được hàng như cô đúng là… không có giá trị.”
Nói xong cô ta xoay người vào nhà bếp dùng bữa, cô ta không dám nói trước mặt ông nội, khinh thường Vân Thư chính là xem thường mắt nhìn của ông nội, cho nên trước khi dùng bữa đã đến đây sỉ nhục Vân Thư.
Trán Vân Thư vẫn còn sưng lên, nhưng không ai phát hiện, bởi vì có tóc mái dài che lại, nên giờ phút này, cô nhìn cầu thang đều mang theo bóng dáng.
Tạ Mẫn Hành qua đêm với Cao Duy Duy ở chung cư của cô ta, cô ta say rượu, bên cạnh lại chẳng có ai chăm SÓC, trong lúc mê man Cao Duy Duy vân luôn miệng lầm bầm: “Tại sao anh không cưới em? Tại sao?”
Tạ Mẫn Hành không muốn nghe lời như vậy nữa, nên đợi cô ta tỉnh lại ở sô pha phòng khách.
“Mẫn Hành, sao anh lại đến đậy?”
Cao Duy Duy tỉnh ngủ nhìn thây người ngôi trên sô pha, tay chân luông cuồng, cô ta thây cả người mình hôi thôi vì mùi rượu, quân áo nhăn nhúm không còn hình tượng nữ thần quốc tê.
Không được, Tạ Mẫn Hành sẽ chê cô ta.
Cao Duy Duy nắm lấy tóc mình: “Mẫn Hành, anh đợi em một lát, em đi rửa mặt, rất nhanh thôi.
“Không cần đâu, nói xong anh sẽ đi.” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Thậm chí Tạ Mẫn Hành còn không xoay người nhìn Cao Duy Duy ở phía sau.
Cao Duy Duy lắc đầu: “Em không nghe, Mẫn Hành, xin anh đừng nói.”
Tạ Mẫn Hành không để ý Cao Duy Duy từ chối, tự nói: “Ngày cưới, em đã nhận được tin nhắn rồi sao.”
Cao Duy Duy điên cuồng lắc đầu: “Em tưởng anh đang đùa em, em ởi thử vai.
Mân Hành, là em sai rồi, chúng ta làm lại lần nữa được không, cho em một CƠ hội, em không cần công việc nữa.” ‘ Cao Duy Duy yêu đuối quỳ trên mặt đất, nhìn phía sau Tạ Mân Hành, khóc lóc cầu khân: “Em sai rồi, em thực sự sai rồi.
Tạ Mân Hành đứng dậy từ trên sô pha, xoay người từng bước đi vê phía Cao Duy Duy, anh cao lớn đứng trước mặt Cao Duy Duy, dừng lại hỏi: “Anh từng đùa giỡn sao? Em có thể không cân công việc sao?”
Cao Duy Duy bị hỏi đến ngây ra, công việc và Tạ Mẫn Hành đối với cô ta đều rất quan trọng.
Cô ta không đồng ý cả đời đêu dựa vào đàn ông, ước mợ của cô ta là găng kiên trì mười mấy năm, đồi lấy Tạ Mẫn Hành khiến Cao Duy Duy do dự..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.