Cô Vợ Nhỏ Của Thống Soái Đại Nhân

Chương 12: Không Để Tâm Cho Lắm





(12)
Sáng sớm hôm sau, Tần Lam tỉnh dậy trong cơn đau mỏi ê ẩm.
Dù vậy nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình thật lợi hại, không những chịu đựng được sự tấn công liên tiếp từ Tiêu Dực mà còn lấy lòng được anh.
Cô hài lòng mỉm cười, lười nhác tự thưởng cho bản thân nằm ngủ nướng thêm một xíu nữa.
Kì lạ là hôm nay Tiêu Dực lại không rời giường sớm, anh đang nằm bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không rời.
Cô cảm thấy mất tự nhiên, cho nên liền mở mắt ra, làm nũng với anh:
- Em muốn đi tắm!
Tiêu Dực nở nụ cười đầy cưng chiều, vuốt ve mái tóc Tần Lam:
- Được, tôi tắm cùng em.
- Thôi mà, người em đang bẩn, anh lại thân phận cao quý, không nên chạm vào thì hơn.
Với tư tưởng "trọng nam khinh nữ" rõ rệt ở thời đại này, Tần Lam cũng tin chắc rằng Tiêu Dực sẽ không muốn tắm ch ung với cô khi cô đang một thân đầy nhớp nháp như vậy.
Không chỉ riêng anh mà tất cả đàn ông ngoài kia đều như thế, nhất định sẽ không chịu hạ thấp đẳng cấp của mình.

Tiêu Dực hiện giờ có vẻ như rất sủng ái Tần Lam, bởi vì cô biết cách lấy lòng anh, làm cho anh vui.
Nhưng kiểu sủng ái này chỉ giống như là sủng ái một thú cưng nhỏ, lúc vui thì sẽ đưa lên tận mây xanh, tới chán lại tuyệt tình bỏ rơi.
Cho nên cô không cho phép bản thân đắm chìm vào những ngọt ngào đầy rẫy cạm bẫy đó.
Tiêu Dực nghe Tần Lam nói câu này, anh cũng không miễn cưỡng nữa, liền hôn lên trán cô một cái, sau đó đứng dậy mặc quần áo rồi về phòng.
Sau khi Tần Lam tắm rửa sạch sẽ xong, xuống dưới lầu ăn sáng thì Tiêu Dực cũng ở phòng mình tắm rửa rồi thay đồ quân phục xong.
Không thể phủ nhận một điều rằng, khi anh mặc bộ này nhìn rất oách, khí thế uy nghiêm, bá đạo vô cùng.
Nhưng cũng rất nhanh chóng Tần Lam đã chuyển sự chú ý sang chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Dực đang có một người phụ nữ xinh đẹp, là Lạc Hy.
Cô hơi khựng lại một giây, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong độ, ngồi xuống phía đối diện với cô ta, mỉm cười:
- Chào buổi sáng Lạc tiểu thư!
Tần Lam chủ động chào hỏi khiến cho Lạc Hy mất tự nhiên khi bị rơi vào thế bị động.
Mà khoan đã, hình như nhìn cô quen quen.
Đúng rồi, cô chẳng phải là em gái của sĩ quan Mộ sao? Sao cô lại được phép ngồi ở bàn ăn này?
Dường như nhận ra được sự nghi hoặc từ trong ánh mắt của Lạc Hy, Tần Lam âm thầm nở nụ cười trong lòng.
Cô cố tình nhìn Tiêu Dực một cái thật nhanh, sau đó ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Tiêu Dực cũng không quá để tâm tới vấn đề này, anh dỗ dành Lạc Hy một chút, tùy tiện giải thích:
- Cô ấy tới từ Vân phủ!
Câu nói này, tất nhiên Lạc Hy hiểu ý nghĩa của nó là gì.
Trong lòng cô ta lập tức dâng lên hồi chuông cảnh giác mãnh liệt, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh:
- Ra vậy, tôi còn tưởng cô là em gái sĩ quan Mộ thật chứ!
Tần Lam cũng chẳng muốn quan tâm tới Lạc Hy nữa, cô tỏ ra yếu đuối vô hại, không dám đối địch lại với cô ta.
Thật ra cô căn bản chẳng để cô ta vào mắt, trong cuốn tiểu thuyết này cô ta vốn là nhân vật chính mà, để cho cô ta một chút hào quang nhân vật chính đi.
Lạc Hy thấy Tần Lam bơ mình đi thì bực bội vô cùng, lườm cô một tràng dài.
Nhưng vì có Tiêu Dực ở đây, cô ta cũng không dám manh động.
Bữa sáng nhanh chóng được dọn ra, bởi vì mấy hôm nay Tiêu Dực phóng túng hơi quá đà nên anh đã đề nghị nhà bếp nấu thật nhiều đồ bồi bổ cho Tần Lam.
Nhìn những món ăn trước mặt, cô vừa xấu hổ, vừa cạn lời.
Như vậy thì người ta biết hết rồi còn gì nữa, anh có thể nào để cho cô một chút mặt mũi được không?
Lạc Hy đương nhiên cũng không phải con ngốc, cô ta vô cùng tức giận trong lòng, liền quay sang làm nũng với Tiêu Dực:
- Dực, những món này không hợp khẩu vị của em, đổi món khác đi có được không?
Tiêu Dực đối với Lạc Hy cũng là thái độ cưng chiều vô cùng, liền đồng ý:
- Được!
Lạc Hy lại được đắc ý, lập tức dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tần Lam.
Tần Lam giả bộ biết điều mà tránh mặt đi, cô đứng dậy xin phép:
- Em ăn no rồi, không làm phiền hai người nữa, em tới trường đây ạ.
Tiêu Dực chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một cái, nhưng im lặng cũng đồng nghĩa với việc đồng ý rồi.
Cô cũng không hề có chút dao động gì, dứt khoát quay lưng rời đi.
Hành động này của cô lại vô tình khiến cho anh không vui, trong lòng bực bội vô cùng.

Bởi vì cô quá mức hiểu chuyện, khiến cho anh không thể nào vui vẻ nổi.
Nhìn thấy anh có phụ nữ khác, cô lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn khác so với mấy người phụ nữ tầm thường ngoài kia.
Suy cho cùng là do anh đã bắt đầu có chút động lòng, thương hại cô rồi, cho nên mới để tâm tới cô như vậy.
Nhưng ý nghĩ này cũng đã lập tức bị Tiêu Dực gạt đi.
- Dực...!anh đang suy nghĩ gì vậy?
Lời nói của Lạc Hy đã đưa Tiêu Dực quay trở về thực tại.
Nhìn sang người phụ nữ bên cạnh xinh đẹp như hoa như ngọc, tâm tình đang không tốt của anh cũng đỡ hơn chút ít.
Anh khẽ nhếch môi, vuốt ve khuôn mặt cô ta:
- Anh đang nghĩ xem, nên bù đắp chuyện chiều hôm qua cho em thế nào.
Lạc Hy nghe vậy thì ngượng ngùng mỉm cười, e thẹn cúi đầu xuống, nhưng thật ra trong lòng lại đang nở hoa:
- Em thế nào cũng được mà.
....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.