Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 824: Thời đại thuộc về chúng ta




Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Gemini
————————————————–
Lúc này, nghệ sĩ và nhân viên làm việc xung quanh rối rít xì xào bàn tán xôn xao…
“Oa… Đẹp… Thật là đẹp trai… Người đó là ai vậy?”
“Nghe tổng giám Thái gọi anh ấy là Diệp Bạch… Hình như là người đại diện của Cung Húc và Lạc Thần, phó tổng giám đốc mới của truyền thông Quang Diệu đó!”
“Đệt! Thiệt hay giả vậy?! Lại có người đại diện có dáng dấp đẹp trai như vậy sao? Nếu như người đại diện đã đẹp như vậy, vậy thì sẽ có bao nhiêu nghệ sĩ bị sử dụng quy tắc ngầm chứ?”
………………………………
Mắt Dương Lộ Thiến thấy cơ hội để mình tạo nên một điểm nóng trong giới giải trí liền bị đánh gảy như vậy, mặt đầy vẻ không vui, ánh mắt muốn nhờ sự giúp đỡ nhìn về hướng Thái Dũng Thắng.
Thấy Diệp Bạch ngay trước mặt mọi người cùng mình hò hét, sắc mặt của Thái Dũng Thắng đen xuống, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói: “Cái gì đem người của anh đi, nơi này làm gì có người nào của anh! Cung Húc và Lạc Thần cũng đều là người của công ty! Anh có biết là chúng ta đang thu hình hay không?”
Diệp Oản Oản nhàn nhạt mở miệng trả lời: “Vậy thì thế nào?”
Thái Dũng Thắng trong lòng đã có dự tính, vẻ mặt đầy giễu cợt uy hiếp: “Diệp Bạch, muốn đối nghịch cùng tôi, anh tốt nhất nghĩ rõ ràng! Nếu như Chử đổng biết việc anh làm hôm nay, như thế hậu quả…”
Anh ta đang rầu rĩ vì không bắt được nhược điểm của tiểu tử này, hiện tại ngược lại rất tốt, Diệp Bạch tự đưa mình tới cửa, vừa vặn anh ta có thể thừa cơ lợi dụng chuyện này nói với cậu của mình, tốt nhất là chuyện này có thể làm cho Diệp Bạch rớt chức phó tổng rời khỏi công ty…
Nếu không Diệp Bạch vẫn ở trên chức vị của anh ta, anh ta sẽ bị đồn ép, thật sự là làm cho anh ta rất khó chịu!
“Ồ? Hậu quả sao?” Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, sau đó rút ra một phong thư mỏng, kẹp trên ngón tay, lắc lắc nói: “Anh nói là cái này sao?”
Trên tờ phong bì kia viết mấy chữ “Đơn xin từ chức”.
Thấy rõ phong thư kia, sau đó, con ngươi của Thái Dũng Thắng chợt co rút nhanh, vẻ mặt không cách nào tin hướng về Diệp Oản Oản: “Anh… Anh muốn từ chức?”
Thái Dũng Thắng làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Oản Oản lại dám từ chức!
Bây giờ giới giải trí có bao nhiêu khó khăn để lăn lộn tất cả mọi người đều biết, lấy tuổi của anh ta lăn lộn được đến vị trí Phó tổng này, đây chính là điều mà người thường nghĩ cũng không dám nghĩ, dich ngon tinh com thế mà anh ta lại có thể cam lòng buông tha tất cả những thứ hiện tại đang nắm giữ sao?
Diệp Oản Oản trực tiếp đem đơn xin từ chức ném cho tiểu trợ lý bên người Thái Dũng Thắng: “Như anh thấy đấy.”
Đáng chết! Tiểu tử này lại có thể thực sự dám từ chức!
Thái Dũng Thắng gắt gao nhìn anh ta chằm chằm: “Diệp Bạch! Hay, hay a, tiểu tử này được nha! Anh muốn từ chức thật sao? Đã như vậy, anh bây giờ đã không còn là người của Quang Diệu nữa, có tư cách gì quản chuyện của Cung Húc và Lạc Thần?”
Diệp Oản Oản hướng về phía Lạc Thần và Cung Húc, ánh mắt sáng rực như ánh mặt trời chói chang: “Có muốn đi theo tôi không?”
Lạc Thần và Cung Húc hai mắt nhìn nhau, không chút do dự đồng thời gật đầu một cái.
Trong nháy mắt ánh mắt ảm đạm của Lạc Thần tràn đầy ánh sáng, sắc mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Diệp ca, anh đi đâu thì em liền ở nơi đó.”
Mặt Cung Húc đầy vẻ hưng phấn nói: “Mịa nó, Diệp ca, anh có thể nói những lời này, em như chờ đến thiên hoang địa lão rồi!” (thiên hoang địa lão: thời gian dài đăng đẳng)
Nhìn thấy hai người kiếm được lợi nhiều nhất cho Quang Diệu lại muốn cùng đi theo Diệp Bạch, Thái Dũng Thắng cuối cùng cũng có chút luống cuống, đứng ở tại chỗ rống to lên: “Anh… Các người! Các người điên rồi sao? Hai người có biết hủy hợp đồng trước thời hạn sẽ có hậu quả gì không? Cung Húc, Lạc Thần, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Diệp Bạch không quyền không thế, rời khỏi Quang Diệu rồi sau đó cái gì cũng không phải, hai người đi theo anh ta chính là tự hủy đi tương lai của mình! Tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng rồi mới quyết định!”
Lạc Thần bình tĩnh đứng ở đó, không nói gì, mà là trực tiếp kéo bảng tên chương trình trên cánh tay xuống.
Cung Húc trực tiếp đem đồng phục của đội trên người đều cỡi ra, tiện tay ném xuống đất, để trần nửa người, hướng về phía Thái Dũng Thắng giơ ngón tay giữa: “Đồ ngu ngốc!”
Cùng lúc đó, Diệp Mộ Phàm đem áo khoác túi sách của Dương Lộ Thiến trong tay mình nhét trả lại cho tiểu trợ lý của cô ta, hất mái tóc rối một cái, rồi huýt sáo nói: “Còn có tôi nữa!”
“A a a! Tự do! Diệp ca, dẫn em đi, dẫn em đi khỏi nơi này đi—— ”
Xa xa, Cung Húc nhảy lên hoan hô.
Ánh nắng chiều chiếu xuống, phảng phất dát lên bóng lưng bọn họ một tầng lóng lánh ánh sáng…
Thời đại thuộc về chúng ta, vừa vặn đến rồi…
Nhìn bốn người không chút do dự tiêu sái rời đi, đám người sau lưng bọn họ từ Thái Dũng Thắng, Dương Lộ Thiến, đạo diễn tất cả đều đã trợn mắt hốc mồm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.