Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 517: Ai thừa dịp tôi không chú ý đánh tôi




Editor: Như Ý
Beta: Hyna Nguyễn + Windy
———————————-
“Này… Đừng… đừng đi a…”
Diệp Oản Oản nhìn về hướng hai người vừa mới rời đi kêu lên một tiếng, nhưng vô cùng bất đắc dĩ, lúc này trong hành lang đã trống rỗng, không có một ai đáp lại lời cô mới nói, hai người kia sớm đã chạy không thấy bóng dáng đâu mất rồi.
Nếu như cô không nhìn lầm, hai người kia ngay cả cầu thang cũng không có đi, mà là trực tiếp theo đường cửa sổ nhảy vào trong sân.
Tại sao vậy? Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Diệp Oản Oản mơ màng đứng tại chỗ đứng ngẩn ngơ rất lâu. Không còn cách nào, cô chỉ có thể chờ thân thể của mình hơi thích ứng một chút, sau đó mới tiếp tục đi xuống dưới lầu….
Giờ phút này, trong phòng khách một mảnh tĩnh mịch.
Mặt của Tư Dạ Hàn như phủ băng mà ngồi ở trên ghế sa lon, Hứa Dịch đứng yên ở bên cạnh sắc mặt ngưng trọng, Thập Nhất cùng những vẻ mặt của các ám vệ khác vô cùng nghiêm túc mà xếp thành hai nhóm, đứng ở chính giữa chính là Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh.
Tống Tĩnh cúi thấp đầu đứng ở nơi đó, mặt đầy xấu hổ lên tiếng: “Thuộc hạ làm việc thất trách, không có bảo vệ tốt Diệp tiểu thư, cam nguyện tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào!”
Lưu Ảnh sắc mặt hơi trầm xuống mà mở miệng: “Không có quan hệ gì với Tống Tĩnh, là thuộc hạ ngăn cản hắn ra tay…”
Trên ghế sa lon, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn quét qua từng người, từ đầu đến cuối không có nói chuyện.
Yên lặng kinh người, không khí ngưng trệ làm người ta hít thở không thông.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ vô cùng.
Tiếng bước chân cạch cạch cạch đi xuống cầu thang…
Diệp Oản Oản thật vất vả mới trèo được xuống lầu, sau đó khom người, đứng cách mọi người mấy bước, thở hồng hộc, yếu ớt mà mở miệng nói: “Cái đó… Quấy rầy một chút..”
“Rầm rầm ——” Chỉ trong chớp mắt, trong phòng khách, Hứa Dịch, Thập Nhất, Tống Tĩnh cùng một đám ám vệ toàn bộ đều lui về phía sau, chừa ra một khoảng trống lớn, chỉ còn lại Diệp Oản Oản một mình đứng ở nơi đó.
Tất cả đều hoảng sợ không thôi mà nhìn chằm chằm cô, bọn họ đều tự giác tiến vào trạng thái cảnh giác, biểu tình của tất cả mọi người đều tựa như như gặp đại địch.
“Ây…” Lại nữa.
Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm. Những người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy a? Tại sao một người hay hai người thấy cô đều có loại biểu tình này?
Tống Tĩnh tự biết mức độ thù hận của mình đứng sau Lưu Ảnh, chật vật mà nuốt nước miếng, bắp chân nhỏ lại bắt đầu run lên, vết thương nơi ngực lại giống càng đau hơn.
Sắc mặt của Lưu Ảnh cũng trở nên trắng bệch…
Diệp Oản Oản không khỏi hướng về mấy người đồng loạt lui lại thật xa nhìn một cái.
Tống Tĩnh sưng mặt sưng mũi, cánh tay băng bó được đeo trên cổ, nhìn mặt cô, biểu tình như một tiểu tức phụ.
Thập Nhất sưng nửa bên mặt, trên chân đeo nẹp, Hứa Dịch trên trán quấn băng vải, Lưu Ảnh thảm hại hơn, toàn thân cao thấp bọc giống như xác ướp, cơ hồ trên người mọi người đều mang vết thương lớn nhỏ…
Diệp Oản Oản chân mày nhíu chặt, “Ai…. mấy người đây là thế nào?”
Nói xong trầm ngâm mở miệng nói: “Chẳng lẽ là các người tối hôm qua vì cứu tôi trong tay mấy tên dê xồm đó, cho nên mới bị thương”
Biểu tình của tất cả mọi người: “…”
Thấy vẻ mặt quỷ dị của mọi người, sự tình thật giống như không phải là như vậy, nhưng lại không có một người nào chịu nói cho cô biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, Diệp Oản Oản càng hồ nghi, cô hướng về phía Tư Dạ Hàn đang ngồi trên ghế sa lon đi tới.
Diệp Oản Oản vừa đáng thương vừa vuốt cánh tay của mình, rồi mở miệng tố cáo: “A Cửu, em làm sao mà toàn thân cao thấp đều đau muốn chết thế, tối hôm qua bọn họ có ai đó thừa dịp em không chú ý mà đánh em sao?”
Thập Nhất, Hứa Dịch, Tống Tĩnh, Lưu Ảnh, một đám ám vệ trố mắt nghẹn họng: “…”
Bà chủ, lời này của cô là nghiêm túc sao?
Chúng tôi… Đánh cô?
Quả thật là tháng sáu tuyết rơi, so với Đậu Nga còn oan uổng hơn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.