Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 398: Cho anh cái vinh hạnh này




Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: Trần Hà + CN
————————-
Một bên khác.
Diệp Oản Oản đã được đưa đến nơi an toàn.
“Diệp tiểu thư mời cô lên máy bay.” Ám vệ lạnh giọng mở miệng.
Diệp Oản Oản mặt không biểu cảm liếc mắt qua hai ám vệ một cái nói: “Ai nói tôi muốn đi?”
Một ám vệ khác ngữ khí trầm ổn rốt cuộc hiện ra vài phần không kiên nhẫn đáp lại: “Diệp tiểu thư, tình huống hiện rất là nguy hiểm, cho nên cô không cần lấy tính mạng của mình ra nói giỡn.”
Những người như bọn họ, vốn nên canh giữ ở bên người chủ tử, hiện giờ lại bị phái tới hộ tống một cô gái, nhưng cô gái này lại còn nhiều lần tìm việc riêng bắt bọn họ làm, cho dù được huấn luyện có tổ chức, từ lâu sự nhẫn nại của bọn họ đã tới giới hạn rồi.
Diệp Oản Oản không để ý đến lời ám vệ nói, trầm mặc nhanh chóng mở ra cái rương cô vẫn luôn đặt ở trong tầm tay mình.
Chỉ thấy trong rương tất cả đều là quần áo……
Diệp Oản Oản một bên từ bên trong lấy ra một bộ váy đen cùng với mũ dạ nhanh chóng tròng lên, một bên mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, lập tức chuyển hướng hai người ám vệ mở miệng nói: “Các anh còn có mấy người? Nói cho bọn họ ra đây đi, đem quần áo trong rương của tôi tất cả đều thay hết đi!”
Đã đến lúc nào rồi mà cô ta còn có tâm tư thay quần áo, còn muốn cho bọn họ cũng cùng nhau đổi sao?
Cô gái này rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không?
Ám vệ hít sâu một hơi, “Diệp tiểu thư, mời cô……”
Ánh mắt của Diệp Oản Oản trong nháy mắt lạnh như băng, mang theo một áp lực cực lớn nói: “Câm miệng, nếu các anh không muốn chủ tử của các anh chết thì ngay lập tức làm theo lời tôi nói đi! Tôi nói lại lần nữa, các anh nói những ám vệ đang ẩn trong bóng tối lập tức tập hợp, trong vòng ba phút lấy mấy bộ quần áo này đổi đi! Sau đó, đi theo tôi!”
Cô gái này là có ý tứ gì……
Thật vất vả mới chạy ra tới đây, cô ấy thế nhưng lại muốn quay về sao?
Cô gái này không phải là người tham sống sợ chết ném chủ tử của bọn họ qua một bên sao?
“Biết Death Rose (Hoa hồng tử vong) không?” Diệp Oản Oản nhìn về phía đội trưởng ám vệ nói.
Nghe thấy cái này tên, sắc mặt đội trưởng ám vệ khẽ biến, lựa chọn từ ngữ rồi mới mở miệng nói: “Đó là một tổ chức trong truyền thuyết……”
Nếu nói Thí Huyết Minh chỉ là một tổ chức hung tàn thì Death Rose đủ để huỷ diệt cả một quốc gia, nhưng chưa bao giờ có người gặp qua bất kì một thành viên của tổ chức này, bởi vì, những người gặp qua họ tất cả đều đã chết.
Cô gái này đột nhiên nói cái này để làm cái gì?
Diệp tiểu thư trước mặt bọn họ làm sao lại có thể biết được loại tổ chức này? Ngay cả bọn họ đều có rất ít người biết đến tổ chức đó? Diệp Oản Oản đem mũ đội lên, dưới một lớp khăn trùm mặt là khuôn mặt quỷ quyệt mà lạnh băng, trong nháy mắt làm cho người nhìn thấy cô đột nhiên thay đổi rất lớn rồi nói: “Hiện tại, chúng ta chính là Death Rose!”
Cái…… Cái gì?
Ý tứ của cô ấy là…… Muốn bọn họ giả trang thành Death Rose sao?
Tuy nói Death Rose có thể là tổ chức duy nhất mà Thí Huyết Minh kiêng kị, nhưng người của Thí Huyết Minh lại không phải là ngu ngốc, sao có thể bị loại ngụy trang vụng về này lừa gạt được chứ?
“Cô dựa vào cái gì muốn để cho Thí Huyết Minh tin tưởng vào loại ngụy trang vụng về này?” Đội trưởng ám vệ nhịn không được hỏi ra lời.
Ánh mắt Diệp Oản Oản qua tấm khăn che mặt nhìn vẻ mặt của ám vệ đang vô cùng hoài nghi nói: “Các anh chỉ có thể tin tôi thôi.”
Nếu không hề chuẩn bị, cô tự nhiên không dám mạo hiểm như vậy, nhưng kiếp trước cô lại nghe được rất nhiều chuyện chi tiết có liên quan với tổ chức Death Rose thậm chí còn rất nhiều chuyện cơ mật không muốn người khác biết……
Cùng lúc đó.
Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh sắc mặt âm trầm hai mắt nhìn nhau, thái độ của đám người này… hoàn toàn là yên tâm không có điều gì không tốt xảy ra với mình, chẳng lẽ bọn họ đã có chỗ dựa vững chắc sau lưng sao?
Người nãy giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện – thủ lĩnh K đốt một điếu thuốc, không nhịn được phất phất tay: “Tốc chiến tốc thắng! Lão tử lát nữa còn có việc!”
Trong nháy mắt K nói xong, đối diện là đám người Lưu Ảnh thần kinh nhất thời tất cả đều căng thẳng lên, có người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Bên cạnh Eugene nghe vậy có chút bất mãn mở miệng nói: “K, đừng như vậy, thật vất vả có đồ chơi thú vị như vậy, để cho tôi chơi thêm nhiều một chút nữa đi ~ K nếu là có chuyện, chờ lát nữa có thể đi trước!”
K bấm khói (thuốc), hơi nhíu mày: “Đừng gây chuyện.”
Nhiệm vụ lần này cũng không quá thoải mái, những người thuộc hạ này của Tư Dạ Hàn cũng không phải là dễ đối phó.
Eugene tự nhiên biết K đang lo âu, lại bật cười một tiếng: “K từ nào thì trở nên nhát gan như vậy? Đây chi là một đám cá trong chậu thôi, chẳng lẽ anh sợ bọn hắn chạy thoát sao?”
K lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Cho cậu nửa giờ.”
“OK…”
Eugene mặc dù còn không hài lòng, nhưng cũng không dám thực sự chọc giận K, bất đắt dĩ đáp ứng.
Con ngươi màu xanh biếc của Eugene tản ra ánh sáng lạnh lẻo quỷ quyệt, đầu lưỡi đỏ thắm vô cùng khát khao liếm láp ngón tay của mình, trong con ngươi như không thể chờ đợi tràn đầy khát máu cùng giết chóc, đồng thời ánh mắt quét về hướng dám người Lưu Ảnh ở phía đối diện: “Thế nào, mấy người có hứng thú hay không, cùng tôi chơi trò chơi nào?”
Hứa Dịch một bên rất bình tỉnh để cho người đến bảo vệ chiếc xe ở giữa đoàn xe, chuẩn bị cho người đưa ông chủ đi trước, vừa lên tiếng nói: “Mời anh nói.”
Nếu như có thể kéo dài thêm một chút thời gian cũng tốt …
Mặc dù hiện tại dưới tình huống này, coi như là có thể kéo dài được thời gian cũng không có bất cứ tác dụng lớn gì cả…
Mới vừa rồi, hắn nhận được tin tức, bọn họ cùng bên ngoài hết thảy liên lạc đều bị cắt đứt, tất cả thiết bị thông tin tựa hồ bị đối phương dùng thủ đoạn đặc biệt che giấu.
Đúng như lời Eugene từng nói, bọn họ hiện tại quả thật chính là một bầy cá nằm trong chậu, mặc cho đối phương tùy ý chém giết.
“Nghe nói thuộc hạ của Tư Dạ Hàn nhiều người tài giỏi, cho nên tôi rất muốn tự mình mở mang kiến thức một chút, các người… Chỉ cần bất luận kẻ nào có thể đánh bại tôi, như thế tôi liền… Cố hết sức để các người chết toàn thây…”
Đám người Lưu Ảnh nghe Eugene lớn lối thách thức như thế, tức giận đến phổi đều sắp nổ.
Lưu Ảnh lúc này từ trong đội ngũ đi ra nói: “Tôi đánh với anh!”
“Lưu Ảnh! Đừng xúc động!” Hứa Dịch cẩn thận nhắc nhở.
Eugene thực lực sâu không lường được, am hiểu nhất chính là đánh cận chiến, đôi tay kia so với vũ khí sắc bén còn đáng sợ hơn, coi như là Lưu Ảnh, chỉ sợ cũng…
Ánh mắt của Lưu Ảnh khóa chặt trên người đàn ông kia, không chút nào lung lay.
Hắn dù sao cũng đội trưởng, là người ông chủ người tín nhiệm nhất, làm sao có thể ở thời điểm này lùi bước được.
Lưu Ảnh không để ý đến Hứa Dịch ngăn cản, thân hình như mũi tên nhọn hướng về Eugene xông tới…
Một chiêu…
Hai chiêu…
Ba chiêu…
“Vèo ——” một tiếng, gò má của Eugene bị nắm tay của Lưu Ảnh đánh qua, lưu lại một vết máu.
Chiêu thức của Eugene xảo quyệt quỷ dị, nhưng Lưu Ảnh cũng thắng ở điểm bén nhạy, bởi vì tốc độ rất nhanh, đánh bất ngờ, trong vòng ba chiêu đã có thể tiếp cận gần với Eugene.
Eugene vẻ mặt ngẩn ra, tựa hồ là không cách nào tin tưởng, chậm rãi đưa tay ra, tại trên mặt mình sờ một cái.
Hắn đem chút máu trong tay mình sờ được, toàn bộ liếm vào trong bụng, một chút kinh ngạc trên mặt hóa thành hưng phấn cùng hứng thú: “Thú vị… Không hổ là thuộc hạ đệ nhất cao thủ của Tư Dạ Hàn… Ha ha ha… Thật sự là rất thú vị rồi… Tôi quyết định… Cho anh cái vinh hạnh này… Làm búp bê để hưởng sự âu yếm của tôi, được không nào?…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.