Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 348: Được Oản Oản tiểu thư nhờ




Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Một hồi lâu sau ánh mắt Diệp Hồng Duy mới rời khỏi 2 bức tranh đó, không nhịn được thở dài nói: “Tác phẩm của Mai đại sư thật khiến cho người xem mở rộng tầm mắt, bội phục… bội phục!”
“Bức họa này được đặt tên là thiên địa, long là trời, hổ là đất, nhìn như 2 bức riêng biệt nhưng quả thực, 2 bức vẽ bày ra một chỗ mới gọi là một tác phẩm hoàn chỉnh.” Mai Cảnh Châu cười nói.
“Thiên địa… Long vì trời mà sinh ra, hổ vì đất mà đứng đầu… Tên rất hay!”
Một đám lão giả rối rít mở miệng khen ngợi.
“Diệp tiên sinh, 2 bức vẽ này, chính là quà tặng mà Mai mỗ mang đến cho lễ mừng thọ của ngài, mong rằng Diệp tiên sinh nhận lấy.” Mai Cảnh Châu nói.
“Chuyện này… Quá quý trọng…” Diệp Hồng Duy tuy là vô cùng vui mừng, nhưng quà tặng quý trọng như vậy, dĩ nhiên là muốn từ chối một phen.
“Diệp tiên sinh khách khí rồi, chẳng qua đây chỉ là tác phẩm lúc rảnh rỗi làm thôi, ngài thích thì được rồi.” Mai Cảnh Châu cười nói.
“Ông nội, đây là một phần tâm ý của Mai đại sư, ông nội vẫn nên thu nhận đi!” Diệp Y Y ở một bên nói.
Nghe tiếng, Diệp Hồng Duy cũng gật đầu nói: “Thật… Vậy cảm ơn lễ vật này của Mai đại sư, tôi vô cùng cảm ơn về điều này!”
Giờ phút này, mọi người trong buổi tiệc đều vô cùng kinh ngạc, món quà mà Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch đưa tới này thật sự là món quà tốt nhất được đưa ra tối nay rồi. 
Một bộ ‘Thu minh sơn cư đồ’ không tính lại tự mình mời được Mai Cảnh Châu tới, rồi lại đưa ra ‘Thiên địa’ …
Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Y Y, ánh mắt cưng chiều, sinh nhật tối nay, cháu gái Diệp Y Y đã cho ông quá nhiều kinh hỉ rồi.
“Diệp lão đầu, ông có người cháu gái ngoan ngoãn như Y Y vậy, thật đúng là có phúc lớn mà.”
“Ha ha, quả thực không nghĩ tới, cháu ông lại đem Mai đại sư mời tới để làm quà chúc thọ cho ông nha…”
“Y Y cùng Cố Việt Trạch hai đứa bé này phần tâm ý đó, để cho người khác không thể chê bai.”
Nghe khách mời chỗ chủ tọa khen ngợi, Diệp Hồng Duy tự nhiên vô cùng hưởng thụ.
Diệp Y Y ôn nhu cười nói: “Ông nội yêu thích là được rồi, chúng con là hậu bối, đương nhiên phải nghĩ hết biện pháp tốt nhất làm ông nội vui thôi.”
Mai Cảnh Châu kính Diệp Hồng Duy một ly rượu sau đó, mọi người vốn muốn cùng ông chuyện trò, lại phát hiện hông xoay người đi tới một hướng khác.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản vô cùng bình tĩnh nhìn một màn này, lúc này, lại thấy Mai Cảnh Châu thân hình chuyển một cái, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, sau đó đi về hướng mình đang ngồi.
“Oản Oản tiểu thư, vẫn khỏe chứ?.” Rất nhanh, Mai Cảnh Châu đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, mặt lộ vẻ tươi cười nói.
Thấy Mai Cảnh Châu đột nhiên nói chuyện với mình, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút.
Vẫn khỏe chứ?
Cô dường như chưa từng thấy qua Mai Cảnh Châu đi, với lại cô cũng không khả năng cùng có tư cách có thể nhìn thấy người này a…
“Diệp Oản Oản cũng nhận biết Mai đại sư sao?”
“Có thể để cho Mai đại sư chủ động tiến lên chào hỏi… Chắc là quen biết đi…”
Diệp Hồng Duy bưng ly rượu, cũng đứng ở sau lưng Mai Cảnh Châu, kinh ngạc nói: “Mai tiên sinh, ngài nhận biết Oản Oản sao?”
Nghe lời nói này, Mai Cảnh Châu vuốt càm nói: “Tự nhiên nhận biết, tôi cùng với Oản Oản tiểu thư là anh em kết nghĩa, sớm đã quen biết rồi.”
“Ồ” Diệp Hồng Duy càng kinh ngạc, Diệp Oản Oản lại cùng Mai đại sư quen thuộc như vậy…
Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân thần sắc cũng giống vậy, bọn họ chưa hề nghe qua chuyện Diệp Oản Oản nhận biết Mai Cảnh Châu…
“Oản Oản tiểu thư, thật ra thì tiểu thư nên sớm chút nói với Mai mỗ, lúc đó Mai mỗ có thể chuẩn bị đầy đủ hơn một chút.” Mai Cảnh Châu lại nói.
Hắc Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không biết Mai Cảnh Châu nói lời này là có ý gì.
Ông ấy thật sự đang nói chuyện với mình sao?
“Mai đại sư… Cái này” Diệp Hồng Duy cùng mọi người giống nhau vẻ mặt không hiểu.
“Làm sao vậy, Diệp tiên sinh còn không biết sao?” Mai Cảnh Châu cười giải thích: “Tối nay Mai mỗ chính là được Oản Oản tiểu thư nhờ, tới lễ mừng thọ của Diệp tiên sinh rồi mang quà đến cho Diệp tiên sinh nữa.”
Mai Cảnh Châu nói mấy câu này, giống như bầu trời phẳng lại dậy sấm, làm cho cả phòng tiệc trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.