Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 336: Cháu gái này của ông thật khó lường




Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
——————————————-
Sau một hồi, Diệp Hồng Duy gật đầu một cái, coi như là tỏ ý.
“Thi Hàm.” Phương Tú Mẫn chỉ vào một người khách tóc bạc đeo kính bên cạnh Diệp Hồng Duy nói: “Người này chính là giáo sư ở Đế Đô truyền thông, giáo sư Lý Nhạc con nhanh chào hỏi đi!”
Không lâu sau nữa Lương Thi Hàm sẽ nhập học ở đại học truyền thông Đế Đô, Lương Tú Mẫn dĩ nhiên là muốn nhân cơ hội này giúp con mình có thể làm quen được với giáo sư Lý Nhạc, dù sao thì chuyện này lợi nhiều hơn hại mà.
“Giáo sư Lý, ngài khỏe ạ?!” Âm thanh vui vẻ của Lương Thi Hàm truyền ra.
Nghe xong Lý Nhạc khẽ mỉm cười nói: “Lương Thi Hàm đúng không, tên các học sinh đậu kì thi lần này, tôi cơ hồ đều biết, với độ tuổi này của cháu, có thể thi vào truyền thông Đế Đô, vô cùng không tệ, sau khi vào đó phải cố gắng nhiều hơn nữa nhé.”
“Cảm ơn giáo sư Lý khen ngợi, Thi Hàm nhất định sẽ cố gắng.” Lương Thi Hàm nhu thuận gật đầu.
Phương Tú Mẫn mới vừa muốn mở miệng, sau lưng lại truyền tới một đạo ôn nhu.
“Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.”
Diệp Oản Oản một thân trang phục dạ hội, giở tay nhấc chân đều là ưu nhã bất phàm.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, chân mày Diệp Hồng Duy trong nháy mắt nhíu lại.
Đối với người cháu gái này, Diệp Hồng Duy gần như không có có bất kỳ ấn tượng tốt nào, từ đầu đến cuối nhất là vài năm gần đây, Diệp Oản Oản xông vào nhà cũ Diệp gia đại náo qua vài lần, qua mỗi lần như vậy, cũng đủ để cho ấn tượng của Diệp Hồng Duy đối với cô cháu gái này thấp hơn một phần, hiện nay ông đã không còn muốn gặp lại cô cháu gái này nữa rồi. 
“Ừm.”
Diệp Hồng Duy trong âm thanh lộ ra vẻ lãnh đạm rõ ràng.
Biết được thái độ của lão gia tử đối với Diệp Oản Oản, Lương Thi Hàm không có chút nào khó hiểu, liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái rồi nói: “Tôi và mẹ còn có chút việc cùng ông nội và giáo sư Lý Nhạc bàn bạc, xin cô hãy rời đi trước một lát.”
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói chuyện, giáo sư Lý Nhạc chợt đứng dậy, híp hai mắt, đầu ngón tay vuốt ve gọng kính, cẩn thận quan sát Diệp Oản Oản.
“Cháu tốt nghiệp trường nào?” giáo sư Lý Nhạc mở miệng hỏi.
“Lý lão gia tử, nhắc tới cũng sợ làm trò cười cho ngài, Diệp Oản Oản chưa học xong chương trình trong trường trung học thì đã bị nhà trường đuổi rồi, vì vậy cháu nó vẫn chưa tốt nghiệp.” Phương Tú Mẫn liếc Diệp Oản Oản một cái, không đợi Diệp Oản Oản trả lời liền cười lạnh nói.
“Diệp Oản Oản?” Ngay lập tức, sắc mặt của giáo sư Lý Nhạc sững sờ, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc nói: “Cháu là học sinh Thanh Hòa sao?!”
Thấy giáo sư Lý Nhạc có loại thần thái như vậy, sắc mặt Diệp Hồng Duy có chút khó coi, một bàn này đều là khách nhân trọng yếu của ông, chẳng lẽ vì Diệp Oản Oản mà ông mất hết mặt mũi sao? Nhưng sao giáo sư Lý Nhạc lại có phản ứng như vậy, ông cũng hơi tò mò nha.
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Oản Oản thần sắc lạnh như băng thêm mấy phần.
Diệp Oản Oản nhìn về phía giáo sư Lý Nhạc, khẽ gật đầu nói: “Vâng đúng vậy ạ.”
“Hèn chi tôi nhìn thấy cháu quen mắt như thế.” Giáo sư Lý Nhạc Thần sắc hơi có chút kích động, ánh mắt hiện lên một tia nóng.
Giáo sư Lý Nhạc nhìn về phía Diệp Hồng Duy gương mặt đang đầy vẻ lạnh lùng, ánh mắt lộ ra một chút hưng phấn nói.
“Diệp lão đầu, cháu gái bảo bối này của ông thật sự khó lường nha!”
Nghe giáo sư Lý Nhạc nói mấy câu đó, mọi người ở đây đều sững sờ có chút không rõ vì sao.
Hai mẹ con Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm trố mắt nhìn nhau cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Hồng Duy cũng sững sờ ngay sau đó nghi ngờ mà mở miệng hỏi lại: “Ông nói cái này là có ý gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.