Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 315: Không phải bởi vì chó sủa mà quay đầu lại




Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Trong phòng làm việc.
“Cậu có võ thuật cơ bản chứ?” Diệp Oản Oản hỏi.
Lạc Thần mấp máy môi nói: “Có một chút, chẳng qua là…”
Lúc trước vì quay《 Kinh Long 》 cho nên anh ta có luyện qua một đoạn thời gian, chẳng qua lúc này dù sao cũng đã qua ba năm rồi, ít nhiều gì anh ta cũng quên đi không còn quen thuộc như xưa nữa.
Diệp Oản Oản trực tiếp đưa cho Lạc Thần một tờ thời khóa biểu rồi nói: “Phỏng chừng anh quá lâu không có luyện qua cho nên cũng quên, tôi đã an bài cho anh chương trình học võ, mấy ngày nay anh chuyên tâm đi theo sư phụ huấn luyện lại đi, những chuyện khác không cần phải để ý đến, người không quan trọng cũng không cần để ý tới, sư tử vĩnh viễn sẽ không bởi vì chó sủa mà quay đầu lại.”
Vẻ mặt Lạc Thần trịnh trọng gật gật đầu yên lặng nhận lấy thời khóa biểu, một câu cũng không có hỏi, cũng không suy nghĩ đến chuyện tại sao những người đại diện khác đều là để cho nghệ sĩ dưới quyền của mình luyện tập ca hát khiêu vũ, mà người đại diện của anh ta lại cho mình đi luyện võ thuật.
Lạc Thần cũng không có hỏi Diệp Bạch ích lợi đối với buổi quay video hôm nay mang lại cho mình gì, chỉ thể hiện một bộ dạng nghe lời không hỏi nhiều mà thôi.
Nhìn thấy Lạc Thần nhu nhu thuận thuận nghe theo lời mình nói, trái tim của Diệp Oản Oản cũng mềm đi được mấy phần: “Hiện tại anh còn không có đủ năng lức tài chính để có được đội ngũ riêng của mình, cho nên trước tiên sẽ tạm thời điều vài người của công ty cho anh, bất quá, tương lai những thứ này cũng sẽ có.”
Một câu nói này cũng như là một cái cam kết mà cô đặt ra, nhưng càng giống như là một điều tiên đoán chắc chắc Lạc Thần sẽ làm được, sẽ trở thành người mà ai cũng muốn dựa vào.
Lạc Thần nhìn người mặt lạnh trước mắt mình, tĩnh mịch trong lòng đã bị luồng nhiệt đã lâu không thấy bắt đầu khởi động
Sau đó trong khoảng thời gian này, Lạc Thần mỗi ngày chỉ có hai nơi thường xuyên đi đến, ngoại trừ đi đến bệnh viện trông nom mẹ thì thời gian còn lại chính là tới công ty theo sư phụ tập luyện võ thuật.
Trong công ty, tất cả mọi người đều đang chờ đợi xem người đại diện Diệp Bạch mới tới đó sẽ có động tác lớn gì, kết quả, chẳng ai ngờ được Diệp Bạch cho Lạc Thần ghi hình một đoạn video xong, cái gì cũng không làm, mỗi ngày chỉ biết để cho Lạc Thần đi tập võ.
Không có việc gì thì để cho nghệ sĩ đi tập võ làm gì? Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Chẳng lẽ đây là chuẩn bị để cho Lạc Thần đi làm diễn viên võ thuật sao?
Thật là não có vấn đề mà.
Lạc Thần đối với những ánh mắt khác thường cùng lời đồn đãi chung quanh đều bịt tai lại không nghe cũng không thèm quan tâm, mỗi ngày nên làm cái gì thì chỉ tập trung làm cái đó mà thôi.
Mà vào lúc này, Lâm Hạo đã tiếp nhận đóng nhân vật nam chính trong một bộ phim thanh xuân thần tượng.
Mới xuất đạo không lâu vai diễn thứ hai đã có thể diễn nhân vật nam chính, đãi ngộ như vậy đủ để cho tất cả người mới đỏ con mắt, tiền đồ tương lai của Lâm Hạo không thể nghi ngờ là quá tốt.
Ngày hôm đó, Lâm Hạo cùng giống như thường ngày đi tới công ty, bên người là một đoàn người mới muốn nịnh cùng luyện tập sinh hót lấy lòng anh ta.
Thời điểm đi ngang qua Lạc Thần, Lâm Hạo dừng chân lại, thời khắc này trên mặt đã hoàn toàn không thấy vẻ chật vật như ngày bị Diệp Oản Oản trêu đùa, anh ta lại khôi phục vẻ mặt cao cao tại thượng không ai bì nổi nữa, sau đó dùng biểu tình nhìn Lạc Thần giống như nhìn lấy con kiến hôi, cũng chẳng thèm nói một câu nào giống như cùng Lạc Thần nói hơn một câu đều làm rớt giá thân phận của mình.
Nhìn Lạc Thần khắp người đều là mồ hôi, một đám người xuất thân đều là những tiểu thịt tươi gọn gàng xinh đẹp liền rối rít giễu cợt.
“Phốc, Lạc Thần tiền bối thật là khổ cực a! Lại phải đi huấn luyện nữa sao! Cố gắng như vậy, tiền đồ khẳng định không thể đo lường được nha!”
“Dù sao cũng là người chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, à mà không đúng không đúng, là theo một ông chủ có khả năng nha!”
“Lạc Thần tiền bối cố gắng lên nha!”
“Lạc Thần tiền bối ký cho tôi cái tên đi! Chỉ sợ ngày sau chúng tôi thấy tiền bối lại không tư cách để nói chuyện với tiền bối nữa chứ!”
Dứt lời một đám người thay nhau cười lớn.
Lạc Thần lau mồ hôi trên trán, mặt không thay đổi mà nhìn những người đó một cái, không nói một lời trực tiếp đi vòng qua bọn họ.
Trên lầu, bên trong phòng làm việc của Chu Văn Bân.
Chu Văn Bân vừa vuốt vuốt món đồ cổ mới tới tay mình vừa lên tiếng hỏi: “Gần đây tiểu tử kia thế nào?”
Người đại diện mập mạp vội nói: “Anh Bân anh yên tâm đi, cái gì cũng đều không có làm cho ra hồn được, tám phần mười là muốn phô trương thanh thế, cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi!”
“Đừng xem thường cậu ta, cậu nhớ tập trung quan sát nếu có chuyện gì thì báo cho tôi ngay.” Chu Văn Bân liếc hắn ta một cái, gõ gõ bàn rồi nói.
Người đàn ông kia xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh hót đáp lời: “Anh Bân theo như anh nói, anh Bân anh là ai chứ, anh là người trong giới này lăn lộn đã hơn hai mươi năm rồi, gió to sóng lớn gì chưa từng thấy qua, sao có thể để cho một tiểu tử chưa vắt sạch mũi so sánh được cơ chứ, rất nhanh thôi Chử tổng sẽ biết được Quang Diệu còn phải dựa vào anh Bân anh nha!”
Chu Văn Bân rõ ràng là được nâng bốc lên làm cho tâm tình của mình không tệ, thuận miệng hỏi một câu: “Tình huống gần đây của Cung Húc như thế nào rồi hả?”
“Anh Bân yên tâm, Cung Húc trong khoảng thời gian gần đây đều rất ngoan, không có xảy ra chuyện gì cả nhiệt độ scandal lần trước đã tiêu tán rồi, qua mấy ngày nữa hẳn là liền có thể lộ diện “
“Ừm.” Chu Văn Bân xoay xoay món đồ sứ trong tay, hài lòng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.