Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 290: Muốn làm gì




Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Chu Văn Bân chợt khẽ cười một tiếng: “Vậy thì như thế nào đây Lạc Thần, cậu đều đã là người vào nghề lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn đơn thuần như vậy sao?
Biết Triệu Minh Khải là người thế nào không, ban đầu mọi thứ mà hắn có đều không bằng cậu, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm thôi hiện tại hắn ta cũng đã gần lên ngôi sao hạng hai rồi! Chuyện này còn không phải là bởi vì tôi làm trung gian giúp đỡ hắn giới thiệu hắn cho Lương tổng hay sao?
Chỉ cần là người chịu chi tiền để đưa cậu thành người nổi tiếng thì chuyện kim chủ của cậu là nam nhân hay là nữ nhân có chỗ nào khác nhau đâu, trừ phi cậu là người giống như Cung Húc, con nhà giàu siêu cấp, miệng ngậm thìa vàng từ khi ra đời, có một người cha tỷ phú làm chỗ dựa vững chắc, sẵn sàng bỏ số tiền lớn ra để cho hắn chơi đùa, nếu không, cậu sẽ không bao giờ có tư cách để thương lượng với tôi đâu, cho nên tốt nhất cậu nên tuân theo quy tắc trong giới này đi!”
Chu Văn Bân nói tiếp: “Lạc Thần a, làm người không nên quá cứng nhắc! Chờ tôi chơi đã tự nhiên sẽ giới thiệu kim chủ cho cậu, đến lúc đó…”
Lạc Thần dường như không muốn nghe nữa, một quyền đập ở trên bàn trà, giống như thú bị nhốt mà gào thét lên: “Im miệng! Tôi muốn đổi người đại diện!!!”
Chu Văn Bân đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó giống như nghe được chuyện cười liền cười lớn lên: “Ha ha ha cậu muốn đổi người đại diện sao! Được a! Cậu đi xin công ty đi, tôi muốn nhìn xem một chút, toàn bộ Hoàn Cầu này xem có ai dám muốn làm người đại diện của cậu không!”
Thời điểm nói xong một câu cuối cùng sắc mặt Chu Văn Bân hoàn toàn lạnh lẽo.
Tay của Lạc Thần bởi vì dùng sức đập ở trên khay trà bằng thủy tinh, máu me đầm đìa, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Văn Bân toàn bộ đều là sát ý.
Trên tay huyết dịch đỏ tươi tí tách rơi xuống từ trên bàn tay trắng nõn, có mùi máu tanh nguy hiểm nhưng cũng có phần cám dỗ, cặp con ngươi kia mang vẻ tức giận nhưng cũng đẹp đến cực hạn, giống như đóa hoa đồ mi nở rộ.
Con ngươi đục ngầu của Chu Văn Bân nhất thời nổi lên vẻ cuồng sắc nồng đậm, gần như vội vàng hướng về phía Lạc Thần nhào tới “Lạc Thần a, cậu yên tâm cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu đâu.”
“Cút ngay!”
“Lạc Thần, chính cậu không tốt thì coi như xong đi nhưng cậu nhẫn tâm để mẹ của cậu cũng đi theo cậu cùng nhau chịu khổ sao?”
Lạc Thần nguyên bản muốn sử dụng quá đấm của mình trong nháy mắt ngừng một lát, Chu Văn Bân thấy vậy trong lòng vui mừng hết sức, vội vàng thừa cơ hướng về đôi môi của Lạc Thần mà gặm.
Đúng lúc này.
“Phanh ——” một tiếng, cửa chính phòng làm việc bị người bên ngoài dùng một cước đá văng ra.
Cánh cửa đụng vào vách tường, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.
Một đạo bóng người tinh tế nghịch thiên đứng ở cửa, khóe môi cong lên tựa như cười mà không phải cười, cặp mắt đào hoa liễm diễm mang vẻ chọc người tiến vào.
Giống như đang ở trong sân nhà mình, chàng trai liền vẫy vạt áo một cái, bộ dạng nhàn tản đi vào trong, mặt tà mị nhìn Chu Văn Bân – người đang phồng mang trợn má như gan heo không cách nào tin tưởng được lại có người phá vỡ cuộc vui của hắn vào lúc này, chàng trai đó yếu ớt mở miệng nói: “Sách, mới sáng sớm mà người đại diện Chu thật đúng là thật có nhã hứng a!”
Thấy rõ người đạp cửa mà vào là người mà ai cũng biết là ai đấy, Chu Văn Bân nghiến răng nghiến lợi thiếu chút nữa mà răng bị gãy luôn nói: “Diệp! Bạch!!!”
Lại là tên tiểu tử thúi này!
Trên ghế sa lon, Lạc Thần áo quần xốc xếch một tay đem Chu Văn Bân hung hăng đẩy ra, ngay sau đó mắt đầy vẻ hốt hoảng nhìn về hướng người xa lạ đột nhiên xuất hiện ngoài cánh cửa.
“Thật là ngượng ngùng, tôi đã gõ cửa một lúc rồi nhưng không có người nào ra mở cửa, tôi còn tưởng rằng ngài ở bên trong xảy ra điều gì ngoài ý muốn nữa, vì vậy chưa xin phép mà phá cửa đi vào, mong ngài thông cảm nha!” Diệp Oản Oản mặt không đỏ tim không đập nói, chống lại ánh mắt kinh hoảng của Lạc Thần sau đó, bất động thần sắc dùng chân đẩy một cái đem cánh cửa đang mở lớn đóng lại, kịp thời ngăn cách tầm mắt của những người bên ngoài.”
“Cậu tới nơi này làm gì!” Một lần nữa bị phá hư chuyện tốt, Chu Văn Bân tức đến sắp hộc máu.
Diệp Oản Oản duỗi tay ra, kéo cái ghế, lười biếng ngồi xuống, vung vẩy tài liệu trong tay nói “Tôi qua đây báo danh, còn phiền toái Chu tổng giám cùng tôi hỗ trợ bàn giao công việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.