Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
"Vô Ưu, con hồ đồ sao, làm sao con lại có thể ở cùng thứ người như vậy...!"
Nhiếp gia chủ sắc mặt khó coi: "Hắn lại còn dẫn người tới tấn công Nhiếp gia. Sắp tới, toàn bộ Độc Lập Châu đều biết, hắn lại còn là cha ruột của Đường Đường. Con để cho mặt mũi của Nhiếp gia, quẳng đi nơi nào!"
"Gia chủ đại nhân, là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm!" Một vị Tu La nói.
"Cút!" Nhiếp gia chủ quát lên.
"Được, không thành vấn đề, ngài muốn tôi cút theo hướng nào?"
Nhiếp gia chủ lười tiếp tục nói nhảm, nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Vô Ưu, cha sẽ không công nhận hắn đâu!"
"Vô Ưu, hắn quá không ra gì rồi!" Nhiếp gia chủ mẫu cũng nói.
"Cha, mẹ!" Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp chủ mẫu và gia chủ: "Hai người yên tâm, cha mẹ không đồng ý hắn, con liền sẽ không công nhận hắn, Đường Đường cũng sẽ không công nhận hắn đâu!"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, sắc mặt Nhiếp gia chủ và chủ mẫu, lúc này mới hơi hơi đẹp mắt một chút.
"Đều vẫn còn ở nơi này làm cái gì, còn không cút cho ta!"
Nhiếp gia chủ hướng về các thế lực lớn bốn phía quát lên.
"Đi nhanh một chút... Đi mau!"
Thiên Tu La vội vàng xua xua tay, dẫn theo đám người Lâm Khuyết bước nhanh rời khỏi nơi này.
Ở dưới sự trách mắng của Nhiếp gia chủ, các thế lực hóng tin cũng đều rất thức thời rời đi.
Không bao lâu, trước cửa Nhiếp gia, chỉ còn lại mình Tư Dạ Hàn còn chưa rời đi.
"Chúng ta đi!"
Nhiếp gia chủ phẩy phẩy tay, dẫn theo đám người Diệp Oản Oản trở lại Nhiếp gia.
"Cha... Mẹ, hắn dầu gì cũng là Tu La Chủ, vẫn đứng tại cửa Nhiếp gia, chung quy sẽ bị người ta chỉ chỏ... Đến lúc đó, ảnh hưởng cũng không tốt lắm. Không bằng, để cho hắn trước tiên đi vào trong, coi như có lời gì, cũng đều nói rõ ràng. Dù sao, hắn vẫn là cha của Đường Đường." Diệp Oản Oản nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Không được! Nhiếp gia ta không cho phép hắn bước vào nửa bước!" Nhiếp gia chủ nói.
Lúc này, Nhiếp gia chủ mẫu liếc Nhiếp gia chủ một cái: "Vô Ưu nói có đạo lý, trước hết để cho hắn vào đi. Coi như Vô Ưu muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng hắn, cũng phải nói cho rõ ràng. Nếu không thì chuyện này biết tính sao!"
"Nhưng mà..." Nhiếp gia chủ khẽ nhíu mày.
"Nhưng cái gì mà nhưng, em nói để cho hắn đi vào liền đi vào!"
Nhiếp chủ mẫu nói xong, hướng về Tư Dạ Hàn nói: "Cậu vào đi!"
"Vâng..." Tư Dạ Hàn gật đầu một cái, đi theo sau lưng Diệp Oản Oản, vô cùng tự giác giữ vững một đoạn khoảng cách ngắn cùng nàng.
Thời khắc này, Tư Dạ Hàn cực kỳ giống một đứa bé làm chuyện gì sai, trong mắt lại lộ ra một vẻ nôn nao hiếm thấy.
Bên trong đại sảnh Nhiếp gia.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn: "Anh đứng ở chỗ này làm cái gì, còn không đi châm trà nhận sai với cha mẹ em?"
Tư Dạ Hàn: "..."
"Không cần đâu, chúng ta không nhận nổi. Nếu không, ngày nào đó hắn mất hứng, lại tới bao vây Nhiếp gia chúng ta..." Nhiếp gia chủ hừ lạnh.
Tư Dạ Hàn: "..."
"Trước tiên nói lời xin lỗi với cha mẹ em, nhận sai!" Diệp Oản Oản cau mày nói.
Tư Dạ Hàn nhìn về phía Nhiếp chủ mẫu và gia chủ: "Là hiểu lầm..."
Nghe câu này, Diệp Oản Oản suýt chút nữa phun thẳng một hớp nước ở trên mặt Tư Dạ Hàn. Chỉ số nhạy cảm EQ của anh ta thực sự thấp hay là giả bộ vậy?
Chính mình con mịa nó bảo anh ta nói xin lỗi, anh lại thảy lại một câu là-hiểu-lầm?
"Em bảo anh nói xin lỗi, lại nói hiểu lầm cái gì!" Diệp Oản Oản vội la lên.
Không thấy cha mẹ đều đã tức đến dạng gì sao, vuốt lông đi! Này, con mịa nó có thể vuốt lông hay không?
"Nhiếp gia chủ, chủ mẫu, thật có lỗi, là tôi không biết rõ."
Cuối cùng, Tư Dạ Hàn cũng chịu nhún nhường, hướng về Nhiếp gia chủ và phu nhân bái một cái.
Đường Đường nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn đứng ở chính giữa đại sảnh, kéo vạt áo Diệp Oản Oản một cái: "Mẹ... Ông ấy thật sự là cha ruột của con?"
"Ừm." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Bất quá, bây giờ không phải là lúc xoắn xít về vấn đều cha ruột, mà là làm thế nào để cho người cha ruột này, vãn hồi lại tình cảnh.