Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Tỉnh táo, Diệp Oản Oản bỗng nhiên bởi vì chợt nhớ ra một thứ mà ngồi bật dậy.
"Xong, xong rồi!" Diệp Oản Oản lo lắng, mặt đầy kinh hoảng.
Một bên, Tư Dạ Hàn cau mày nhìn về phía cô gái, đáy mắt thoáng qua vẻ khẩn trương, "Sao vậy?"
Diệp Oản Oản kinh hô: "Cục cưng của em! Tiểu bảo bối của em đâu!!!"
Vẻ mặt Tư Dạ Hàn hơi sầm lại: "Tiểu bảo bối...?"
Diệp Oản Oản sốt ruột khoa tay múa chân: "Chính là khối đá lớn dùng vải đỏ che lại đấy! Là giáo bia của học viện Xích Diễm Giang Ly Hận thua em! Không thấy đâu cả!"
Tư Dạ Hàn: "Em..."
Mới vừa cùng anh làm xong chuyện thân mật như thế, thứ đầu tiên nàng nghĩ tới ngay khi vừa tỉnh lại, lại là một cục đá vô tri?
Tư Dạ Hàn hít sâu một hơi, mới làm cho mình không một lần nữa đè nàng trở lại xuống giường, "Em chỉ muốn nói nhiêu đó thôi sao?"
Diệp Oản Oản đang cuống cuồng, ánh mắt liếc xéo qua đột nhiên thấy được mây đen kéo tới ùn ùn nơi đỉnh đầu Tư Dạ Hàn, mới kịp phản ứng lại.
Xong đời rồi...
Vì vậy, nàng vội vàng lấy lòng, cọ cọ vào người anh, "Gì chứ... Không thấy tăm hơi cũng không sao, chẳng qua chỉ là một tảng đá vô tri mà thôi!"
Ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế trong lòng nàng đang rỉ máu. 15 ngàn điểm cống hiến lận đấy!
"Đã để cho thuộc hạ của em mang đi." Tư Dạ Hàn nói.
Diệp Oản Oản ánh mắt sáng lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng còn may, cũng còn may!
Biết được “tiểu bảo bối” an toàn, Diệp Oản Oản cuối cùng mới nhớ tới chính sự, hưng phấn mở miệng nói, "Thật ra thì em muốn nói, bảo bối à, hihi, anh xem, Tình Cổ của chúng ta đã được giải, lần này dù sao cũng nên tin lẫn nhau chưa? Đã nói em chỉ yêu mình anh rồi mà..."
Nàng tin tưởng, coi như là khôi phục lại ký ức, tình cảm của nàng cũng sẽ không thay đổi.
Sau khi đoạt giáo bia tới tay, hiện tại nàng chỉ cần thêm 10 ngàn điểm cống hiến vinh dự nữa là có thể đi tìm viện trưởng để thôi miên lần thứ ba.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn tham luyến nhìn cô gái trước mắt, nhìn sợi dây đỏ có treo chiếc khuy măng sét nơi xương quai xanh của nàng.
Tơ máu trên người tan biến không còn dấu tích, bọn họ bình yên vô sự. Điều này nói rõ, người nàng yêu chính là mình, ít nhất vào giờ phút này là như thế.
Cái nhận thức này khiến cho lòng anh mừng như điên. Nhưng dù vậy, sau niềm vui mừng vô hạn này là một nỗi lo lắng âm thầm trào dâng...
Sau một hồi hơi trầm mặc, từ trong ngăn kéo đầu giường, Tư Dạ Hàn lấy ra một vật, giao vào trong tay của Diệp Oản Oản.
"Cái gì vậy?" Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, hoài nghi mà nhận lấy.
Kết quả, sau khi Diệp Oản Oản nhận xong, lại có thể phát hiện ra chiếc hộp nhỏ này nhìn qua vô cùng quen thuộc, mở ra xem...
"Hả, đây không phải là chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng ở trong buổi yến hội đấu giá từ thiện kia sao?" Diệp Oản Oản mặt đầy kinh ngạc, cố gắng che giấu niềm khao khát sáng lấp lánh phản chiếu trong con ngươi của nàng.
Tư Dạ Hàn nhìn cô nàng một cái: "Không phải là em muốn sao?"
Diệp Oản Oản kiên quyết lắc đầu, mặt đầy cảnh giác: "Không, không có, em không muốn!"
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của cô gái chật vật cự tuyệt, sự thanh lãnh nơi đáy mắt của Tư Dạ Hàn được một nụ cười thay thế, một chút lấn cấn cuối cùng trong lòng cũng đã biến mất không còn thấy đâu: "Chắc chắn chứ?"
Trái tim nhỏ máu của Diệp Oản Oản khiến cho nàng không cách nào nữa nói ra chữ "Không", cẩn thận hỏi dò, "Tại sao đột nhiên lại đưa cái này cho em vậy?"
Rõ ràng lần trước chỉ vì chiếc nhẫn này mà huyên náo với nàng một trận nha...
Diệp Oản Oản nói xong, còn lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng thầm thì một câu, "Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua biểu hiện của em rất tốt?"
Tư Dạ Hàn nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, nhất thời trở nên có chút mất tự nhiên: "Không vì cái gì cả, chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi."
Diệp Oản Oản: "..."
A được...
Thái độ thay đổi lớn như vậy?
Thật ra thì vốn hẳn là nên như vậy nha! Nàng đối với anh một lòng một ý, hoàn toàn không cần phải bởi vì một chiếc nhẫn mà ăn giấm nha.
A, chẳng lẽ là bởi vì, sau khi trải qua một ngày một đêm này, cuối cùng anh cũng có giác ngộ mình là chính cung?
Trời má, nếu như sớm biết như vậy, nàng sớm đã không tiếc bất cứ giá nào xô ngã anh, còn phải kìm nén làm đủ trò khổ sở như vậy bấy lâu sao...