Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 167: Nữ nhân của ta




Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Gọi điện thoại cho Trịnh Bân xong, Diệp Oản Oản nhìn về phía đám người một cái, phát hiện càng ngày càng nhiều người đang vì bênh vực cho Trầm Mộng Kỳ mà lên tiếng nói chuyện biện hộ cho cô ta, trong đó không ít người là người ái mộ của Trầm Mộng Kỳ.
Những người này nhìn thấy nữ thần trong lòng mình lại bị cặn bã nam hại thành như vậy, dĩ nhiên là đau lòng vạn phần, toàn bộ đều bắt đầu tức giận mắng Tống Tử Hàng cùng mẹ hắn, cả Giang Yên Nhiên cũng bị liên lụy bị mắng theo, giống như trong tất cả chuyện này, Trầm Mộng Kỳ mới là người vô tội nhất.
Giang Yên Nhiên mắt lạnh nhìn Trầm Mộng Kỳ đang khóc nước mắt như mưa khuôn mặt nhỏ nhắn cầu xin tha thứ, nhìn sắc mặt Tống Tử Hàng dữ tợn đối với mình hắn đang không ngừng tức giận mắng, mỏi mệt nhắm mắt một cái, muốn rời khỏi chỗ này.
Diệp Oản Oản lặng yên không một tiếng động đi tới bên người của Giang Yên Nhiên, thấp giọng nói, “Cái này chưa đủ đặc sắc đâu? Đừng có gấp, trò hay còn ở phía sau.”
Giang Yên Nhiên thần sắc khẽ run mà hướng Diệp Oản Oản nhìn một cái.
Diệp Oản Oản khẽ cười nói, “Còn nhớ tớ ban đầu đáp ứng qua cậu cái gì không?”
Giang Yên Nhiên theo bản năng nhớ lại lời Diệp Oản Oản ở ven hồ đã nói với cô.
Cô nói, Giang đại tiểu thư, có muốn cho Tống cặn bã yêu cô (Yên Nhiên) yêu đến chết đi sống lại không phải cô không được không? Muốn cho bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ ra ánh sáng ngay trước mặt tất cả mọi người tiếng xấu lan xa không? Muốn cho Tống cặn bã thấy rõ bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ hơn nữa bởi vì không lựa chọn cô mà hối hận không?
Cũng là bởi vì những lời này của Oản Oản nên tại lúc tuyệt vọng nhất để cho cô dấy lên sinh ý.
Cô không biết Diệp Oản Oản rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng cô biết, Oản Oản đã đáp ứng mình nhất định sẽ làm được.
Giờ phút này, Trầm Mộng Kỳ đang bị Tống mẹ kéo tóc không ngừng tức giận mắng, Tống Tử Hàng đang đau lòng thương yêu không dứt mà che chở, trợn mắt nhìn ánh mắt của hắn nhìn Giang Yên Nhiên tràn đầy hận ý nói “Giang Yên Nhiên, bây giờ tôi bị cô làm hại thân bại danh liệt, cô vui vẻ hài lòng rồi chứ?”
Trầm Mộng Kỳ khóc khóc không thành tiếng, “Yên Nhiên, tớ có lỗi với….. Thực sự có lỗi với cậu…..”
“Mộng Kỳ! Em có lỗi gì chứ! Chớ cùng cái nữ nhân ác độc này nói xin lỗi! Là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho em! Anh rất vui mừng vì đã sớm nhìn thấy rõ bộ mặt thật của nữ nhân này!”
Diệp Oản Oản ở một bên nhìn cũng là khâm phục không dứt, dưới tình huống này, Trầm Mộng Kỳ cũng có thể bằng vào lời nói dối cùng kỹ thuật diễn xuất của mình thay đổi càn khôn, khôi phục dáng vẻ vô tội trở thành tiểu Bạch Hoa như bị người khác lập mưu hãm hại.
Nhất là Tống Tử Hàng, từ đầu tới cuối đều đang bị cô ta lợi dụng, thời khắc mấu chốt còn bị kéo ra ngoài vác nồi, lại vẫn cam tâm tình nguyện che chở cô ta vì cô ta nói chuyện.
“Mẹ! Mẹ để cho con đi theo cái này nữ nhân này cúi thấp đầu nói xin lỗi không bằng để cho con ta đi chết đi! Chỉ có Mộng Kỳ mới là nữ nhân con thích nhất trong đời này! ” Tống Tử Hàng bị nước mắt của Trầm Mộng Kỳ rơi xuống làm trái tim nhiệt huyết sôi trào, coi như là ảnh hưởng đến tôn nghiêm của nam nhân, hắn vô luận như thế nào cũng không khả năng trước mặt nữ nhân mình yêu mến cùng Giang Yên Nhiên nói xin lỗi.
Lúc Tống Tử Hàng đang vì bảo vệ thật yêu chính khí lên cao, mọi người thiếu chút nữa cũng sắp bị hắn làm cho cảm động, trong đám người đột nhiên một người đàn ông xông lại, đẩy Tống Tử Hàng ra đem Trầm Mộng Kỳ che chở ở trong ngực.
“Tống Tử Hàng ngươi đồ vương bát đản này! Quả thật là nói bậy nói bạ! Mộng Kỳ là nữ nhân của ta, cùng ngươi không có nửa xu quan hệ! Ngươi là tên biến thái thô bỉ cặn bã nam, một mực dây dưa cùng Mộng Kỳ không thả rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ hay không!”
Tống Tử Hàng bị đụng đầu óc choáng váng, nhìn thấy Trầm Mộng Kỳ bị đối phương ôm vào trong ngực, thoáng cái nổi giận, “Ta dây dưa với Mộng Kỳ? Tiểu tử thúi! Ngươi chính là kẻ đeo bám kia a! Mau buông cô ấy ra!”
Trịnh Bân đương nhiên không có khả năng buông tay, vẻ mặt ngạo nghễ nói, “Ta! Ta mới là người mà Mộng Kỳ chân chính yêu thích a!”
“Trịnh… Trịnh Bân, sao ngươi lại tới đây? ” Trầm Mộng Kỳ sắc mặt nhất thời hoảng hốt, trực giác không ổn, muốn đẩy ra hắn nói “Nơi này không chuyện của ngươi, ngươi mau trở về đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.