Cô Vợ Ngốc Của Âm Quân

Chương 16:




Cuối cùng, sau khi Từ Dương tìm mọi ngóc ngách, mà kết quả vẫn không tìm thấy gì.
Hắn bực tức xông đến bên giường, chỉ vào mặt †ôi mà hỏi: "La Hy, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô rốt cuộc là giấu hắn ta ở đâu?!
"Em không biết!"
"Đến lúc này rồi, cô còn dám che dấu cho thằng đàn ông đó! La Hy, xem ra là cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!". Nói đoạn hắn tóm lấy tôi kéo xuống khỏi giường.
Tôi muốn phản kháng, ngặt nỗi vừa làm xong chuyện đó với người đó, nên cơ thể tôi mềm oặt, một chút sức lực cũng không còn.
Khi bị Từ Dương kéo mạnh từ trên giường xuống, chân tôi đau nhói, vì cái xích trên chân tôi kéo lại!
"Từ Dương hự một tiếng, thả tôi xuống, ngồi xổm xuống.
Lúc này tôi thật sự sợ hãi, sợ răng hắn sẽ không nể nang mà chặt chân tôi như chặt tay của Ôn Như Ca. Nhưng may là lúc này hắn vẫn chưa nghĩ đến việc này, chỉ lấy chìa khóa ra mở khóa chân cho tôi. Sau đó năm lấy tóc tôi, kéo tôi ra ngoài.
Tôi đau quá mà kêu gào suốt chặng đường đó. Tôi bị kéo đến từ đường.
"Từ Dương móc một viên gạch lên, hóa ra dưới đó là một mật thất.
Hắn kéo tôi xuống đó.
Tường mật thất gắn nến, nhờ ánh nến, tôi có thể nhìn rõ - đây nào phải mật thất? Đây rõ ràng là một căn mộ!
Dưới này bày ngay ngắn mười hai cái quan tài. Chẳng lẽ đây chính là những cô gái xấu số trên ban thờ kia?
Không có chiếc quan tài thứ mười ba... Xem ra Từ Dương ngay từ đầu đã không muốn giết tôi!
"Từ Dương ấn tôi lên một cái quan tài, mặt trắng bệch hét vào mặt tôi: "Con đ ĩ! Chúng mày đều là đ ĩ! Tao tốt với chúng mày như thế? Tại sao đứa nào cũng đối xử với tao như thế? Mày thật đáng chết! Chúng mày đều đáng chết!"
Vừa hét, hắn vừa bóp cổ tôi!
Vừa lúc hắn bóp tôi gần như tắc thở, thì hắn lại buông tay ra.
Tôi tuột người xuống, đợi tôi từ trạng thái khổ sở dần trở lại bình thường, chỉ nghe "rầm" một tiếng, Từ Dương đã rời khỏi mật thất, và đóng cửa lại.
Tôi cố gắng hết sức nâng người lên, trèo đến bên cửa, dùng tay đẩy. Cửa đóng từ bên ngoài, từ bên trong không thể mở ra được.
Tôi sợ hãi khóc to lên, không ngừng gõ cửa hét cầu cứu. Nghe không thấy tiếng người tôi liền gọi Ôn Như Ca!
Nhưng hét nát cổ họng, cũng chẳng có ai đến cứu tôi!
Dần dần, cơ thể tôi mệt mỏi, không thể gượng được, tôi liền nằm dài trên bậc thang mà thiếp di...
Cũng không biết là hôn mê mất bao lâu, đột nhiên tôi bị dội nước lạnh vào mặt. Ngay lập tức, tôi tỉnh lại!
Vừa mở mắt ra, trước mắt là bốn người!
Bốn người nhà Từ Dương đều đứng trước mặt tôi!
Họ đứng xung quanh tôi, người nào mặt mũi cũng hầm hầm, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.