Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Chương 2: Có Bản Lĩnh Thì Cởi Ra




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Trong phòng tổng thống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người đàn ông có ngũ quan yêu nghiệt, ngồi vắt chéo chân trên sô pha, khí cao quý, tao nhã, khí chất mạnh mẽ áp chế mọi thứ xung quanh.
Quả thực muốn tim người ta nổ tung!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Giản An nhìn anh chăm chú, nhìn thấy đôi môi mỏng của anh phun ra những lời nói lạnh như băng.
"Tôi cũng không có cảm tình với cô, cùng cô kết hôn, chỉ là vì thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm của mẹ, nhưng chúng ta sẽ không trở thành vợ chồng chân chính."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Hiểu không?"
Tô Giản An chớp chớp mắt, nhếch khóe môi: "Ồ, thật trùng hợp, tôi cũng không có tình cảm với anh. Anh trai Bạc Ngô, chúng ta bắt tay nhé?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khi mười tuổi, cô luôn gọi anh như vậy. Mười bốn năm sau, cô lại gọi anh như thế, nhưng không hề có sự thân thiết như thủa nhỏ.Nụ cười cô vẫn rạng rỡ như cũ, con ngươi linh động như có thể thấy rõ lòng người.
Lục Bạc Ngôn phớt lờ cô, nói chuyện như giao việc cho cấp dưới: "Ngày mai đem hành lý chuyển đến nhà tôi, sống ở phòng khách."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Giản An bĩu môi —— nói như thể cô rất muốn ngủ chung với anh vậy!
Người đàn ông này cũng quá tự mãn rồi, cô phải làm chút gì đó để đòi lại tôn nghiêm!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh sợ ở chung phòng với tôi?" Cô nhẹ nhàng chọc chọc vào ngực Lục Bạc Ngôn "Sợ không khống chế được bản thân soa?"
Giọng điệu của cô rất khiêu khích, động tác lại trêu chọc.Nhưng cô lại có một làn da trắng nón, đường nét nhỏ nhắn tinh xảo, một đôi mắt hoa đào hồn nhiên, thoạt nhìn đơn thuần và trong sáng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng cô gái nhỏ đơn thuần và trong sáng sẽ biết nói mấy câu này sao?
Lục Bạc Ngôn nhếch môi, cười nhẹ, Tô Giản An thấy trong mắt anh có một tia dụ hoặc tà ác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người đàn ông quyến rũ này dường như đang giang rộng đôi cánh đen, biến thành một ác ma trong tích tắc.
Nguy hiểm!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Giản An chớp chớp mắt, phòng bị lui về phía sau.
"Muốn chạy?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Bạc Ngôn ép Tô Giản An sát vào góc tường, chống hai tay vào tường, giam Tô Giản An trong lòng anh.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên càng lúc càng gần, Tô Giản An có thể ngửi được mùi thơm tự nhiên từ người Lục Bạc Ngôn, lại nhìn vào khuôn mặt điển trai của anh, nhịp tim càng lúc càng tăng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng nhìn trai đẹp sao có thể chạy trốn?
"Ồ, anh trai Bạc Ngôn, anh không cần dựa vào tôi gần như vậy, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, anh vẫn đẹp trai như trước ~"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô nở nụ cười ninh nọt, chậm rãi ngồi xổm xuống, đang muốn thoát khỏi tay địch.
Lục Bạc Ngôn thừa biết mánh khóe của cô, giữ chặt Tô Giản An, dễ dàng kéo cô đứng lên: "Ở dưới mắt anh trai Bạc Ngôn, cô có thể chạy đi đâu? Hửm?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Âm cuối, tràn ngập trêu tức.
Tô Giản An tức giận —— cô cũng có cốt khí, mềm không được thì cứng!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Buông ra! Nếu không tôi sẽ nói với dì Đường anh bắt nạt tôi!" Đường Ngọc Lan là người duy nhất trên thế giới này có thể uy hiếp Lục Bạc Ngôn.
Lục Bạc Ngôn bình thản: "Nói lúc chúng ta ngủ cùng nhau, tôi không khống chế được bắt nạt cô? Hửm?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"A, nói như vậy cũng quá ác, dì Đường sẽ không chịu nổi......"
Tô Giản An muốn khóc —— sao không ai nói cho cô biết Lục Bạc Ngôn lại tà ác thế này? Như vậy còn chơi kiểu gì nữa?!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Bạc Ngôn nhướng mày: "Như vậy mà đã ác?"
Tay anh bỗng di chuyển đến eo Tô Giản An, di chuyển chậm rãi và khiêu khích dọc theo đường cong của cô lên trên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vậy thì sao? Như vậy thì tính là cái gì?"
Trong đầu Tô Giản An có cái gì nổ tung!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lần đầu tiên, cô bị người khác giới đụng chạm thân mật như vậy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Tô Giản An trừng mắt nhìn Lục Bạc Ngôn thở gấp nói: "Anh......"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Anh, Anh” cả nửa ngày, người bình thường nhanh mồm nhanh miệng, co được dãn được như Tô Giản An cũng nói không ra.
"Tôi là gì?" Lục Bạc Ngôn nở nụ cười quyến rũ, cười đến đắc ý, "Hay là cô muốn nói cho mẹ tôi biết, tôi bắt nạt cô thế nào?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lưu manh!" Tô Giản An nắm lấy tay Lục Bạc Ngôn cắn lên cổ tay anh, sau đó lại phát hiện vị không đúng lắm, nhìn kỹ ——
Anh đang mang một chiếc đồng hồ Piaget trị giá hàng triệu đô la, và cô đã cắn chiếc đồng hồ đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


囧 囧......Thật quá xấu hổ
Cô sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng buông tayLục Bạc Ngôn, làm bộ như không có việc gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cứ yên tâm đi, " Lục Bạc Ngôn thu tay lại, nhìn chằm chằm Tô Giản An, "Tôi không có hứng thú với trẻ con."
Trẻ con?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Câu này thực sự đã hoàn toàn sỉ nhục Tô Giản An, cô nổi giận: "Anh mới là trẻ con! Tôi đã 24 tuổi!"
Lục Bạc Ngôn liếc nhìn ngực Tô Giản An: "Cảm giác như 14 tuổi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Giản An tức giận đến nghiên răng nghiến lợi, không cam lòng yếu thế: "Anh thì sờ như đứa trẻ bốn tuổi!"
"Ồ?" Lục Bạc Ngôn nhíu mày "Cô sờ qua khi nào?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"......" Tô Giản An sao có thể thật sự sờ qua Lục Bạc Ngôn, nhất thời toát mồ hôi.
Đáy mắt Lục Bạc Ngôn lại tràn ngập ý cười kiêu ngạo, anh nói: "Quên sao? Không sao, hiện tại cho cô sờ."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vừa nói, anh đã bắt lấy tay Tô Giản An hướng về phía thân dưới mình......
Anh ta lại dám làm như vậy!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đại não Tô Giản trống rỗng, chỉ biết rống lên: "Cho tôi sờ thì là anh hùng cái gì, có bản lĩnh anh cởi ra cho tôi xem!"
Cô cũng không biết bản thân đã nói gì, nhìn thấy động tác cởi áo khoác ngoài một cách tao nhã của Lục Bạc Ngôn thì mới phản ứng lại, hai gò má chuyển từ sắc hồng thành đỏ, xuống như xuất huyết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lục Bạc Ngôn!" Tô Giản An căm giận nói, "Anh là đồ lưu manh."
Lục Bạc Ngôn lạnh lùng cười: "Thật sự cho rằng tôi sẽ cho cô xem? Đi ra ngoài!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô bị đùa giỡn?
Tô Giản An càng thêm phẫn nộ: "Phòng ngủ chính dựa vào cái gì là của anh? Khách sạn này là anh mở chắc?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An, ánh mắt tán thưởng còn có chút trêu tức: "Coi như thông minh."
Tô Giản An: "......" Cái quái gì vậy!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vừa rồi đã bị Lục Bạc Ngôn chiếm không ít tiện nghi, Tô Giản An lúc này sao có thể chịu nhượng bộ, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách.
Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An đảo mắt thì có linh cảm không tốt, muốn lập tức đem cô tống ra ngoài.Nhưng lúc này ——

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Giản An nhanh chóng nhảy lên giường, nằm ngang chiếm toàn bộ giường.Cô đắc ý cười: "Lục Bạc Ngôn, hiện tại là ai nên đi ra ngoài, không cần tôi nói nhỉ?"
Lục Bạc Ngôn híp mắt, nguy hiểm nhìn Tô Giản An.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Giản An bị nhìn đến phát run, may mắn, điện thoại Lục Bạc Ngôn đặt ở phòng khách rất đúng lúc vang lên.
Đó là nhạc chuông cài đặt riêng, có nghĩ là có việc gấp, Lục Bạc Ngôn nhíu mi xoay người đi ra ngoài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Giản An nhẹ nhàng thở ra, lập tức xoay người xuống giường khóa trái cửa, vui sướng hưởng thụ một đêm trong phòng ngủ chính phòng tổng thống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.