Cô Vợ Hợp Đồng Có Chút Thê Lương

Chương 119: Không Được Bứt Dây Động Rừng





"Tôi có phải động lực của anh đâu!?"Lưu Khánh Ly giận dỗi nói.
Lục Trạch Lễ phì cười vì điệu bộ đáng yêu của crush mình.
"Tuy là em chỉ là crush của anh nhưng trong lòng anh sớm đã coi em như là người yêu rồi.
Anh chỉ mong con đường phía trước của chúng ta không có bị ai ngán đường hết.
Chúng ta sẽ thuận lợi đi qua đó và kết hôn hihi"
Lục Trạch Lễ cười khúc khích.
Lưu Khánh Ly cũng không nhịn cười được.
"Có ai nói muốn lấy anh đâu mà anh nhận nhanh thế!?"Lưu Khánh Ly phải cố nhịn cười để hỏi.
"Có em mà!"Lục Trạch Lễ chân thành quỳ xuống, lấy trong túi ra một chiếc nhẫn.
"Em!?"Lưu Khánh Ly hoang mang.
"Anh sẽ luôn bên cạnh em"
Vì quá đột ngột nên ...!Lưu Khánh Ly chưa thể quyết định ngay được.
Vào thời khắc ấy, Lưu Khánh Ly cảm thấy sự an toàn đến từ phía Lục Trạch Lễ.
"Dạ"Lưu Khánh Ly nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến, ngọt ngào.
Lục Trạch Lễ vui đến mức không thể giấu nổi cảm xúc.
Cậu đeo nhẫn vào cho Lưu Khánh Ly.
Cậu hạnh phúc nhìn người con gái trước mặt mình.
"Thôi anh đi làm đi.
Em một mình cũng được!"
"Anh muốn ở đây thêm một chút nữa.
Đi làm muộn chút cũng được hì"Cậu ngồi xuống ghế, cạnh người yêu.

Hạnh phúc con người chỉ cần vậy thôi không cần nhiều.
Hai người hướng về nhau, luôn dành thời gian cho nhau và nắm tay nhau vượt qua mọi bão giông.
"Trễ rồi.
Anh không sợ người ta dị nghị à!?"Lưu Khánh Ly không vui.
"Thế anh đi nhé.
Lát nữa em cần gì thì gọi mẹ anh nhé.
Moa"
Lục Trạch Lễ hôn gió tới chỗ Lưu Khánh Ly.
"Anh đi cẩn thận!"
Lục Trạch Lễ mỉm cười.
______________________
-Lục Thị -
Cốc ...!cốc ...!cốc ....
Tiếng gõ cửa vang lên, ngắt quãng động tác của anh.
Anh dừng tay lại, trên tay vẫn còn cầm cây viết.
Lục Trạch Nguyên thở dài, nói lớn.
"Vào đi"
Cánh cửa mở ra và Lạc Xuân Hy bước vào.
Thấy người bước vào là người không nên tới, anh chỉ hừ lạnh.
Lạc Xuân Hy bước tới và ngồi ghế đối diện với anh, hai tay để xuống đùi rồi thuật lại câu nói như đã thoại từ trước.
"Em tới đây có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Chuyện có liên quan đến Mộc Ánh Tuyết.
Cô ấy đang gặp nguy hiểm"
Lạc Xuân Hy sợ hãi nên không dám nhìn thẳng vào mắt của Lục Trạch Nguyên.
Điều này làm cho anh nghĩ là Lạc Xuân Hy đang giả tạo, cố tình bày mưu để dụ anh vào tròng, để cổ được mục đích.
"Sao!? Sao cô không dám nhìn thẳng mắt tôi!?"Anh lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Xuân Hy như muốn ăn tươi nuốt sống con người đó.
"Không phải em không có.
Anh phải tin em chứ! Mộc Ánh Tuyết đang thật sự gặp nguy hiểm"Lạc Xuân Hy khẩn thiết nói, hai tay đã bấu chặt vào nhau, khó khăn nói lên lời.
Hai người tuy đã không còn là của nhau nhưng mà hiện giờ sự an nguy của Mộc Ánh Tuyết vẫn là quan trọng hơn những thứ bề ngoài kia.
"Tôi không có ngu mà tin lời cô nói!"Anh nói lớn, ánh mắt đã hằn lên những tia máu.
"Xin anh hãy tin em"Giọng của cổ ngày càng nhỏ dần, giọng nói run run như muốn khóc.
"Được thôi.
Tôi tin cô.
Bây giờ và cả sau này cô đừng tìm đến tôi được không? Tôi không muốn cô xuất hiện trong cuộc sống của tôi!"
Lời nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng đối với Lạc Xuân Hy thì như hàng ngàn vết dao đang ghim sâu trong tim.
Đau.
Đau lắm chứ.
Lạc Xuân Hy lau nước mắt, chầm chầm đứng lên.
"Xin anh hãy tin em.
Em không có lừa anh"
Trước khi rời đi, cổ ngoái lại nhìn Lục Trạch Nguyên một lần cuối rồi để máy ghi âm trên bàn làm việc của anh.
Lạc Xuân Hy rời đi khỏi, trong lòng anh cũng tò mò muốn biết bên trong máy ghi âm ghi lại được những thứ gì.
Anh cũng đã bị dao động nhưng rất nhanh lại không hề muốn xem.
Dặn lòng mãi, cuối cùng đã có thể trấn an được bản thân, giữ ổn định tâm trạng, bắt đầu mở máy ghi âm ra xem.
Tất cả những gì trong máy ghi âm là những câu nói của Lam Tiêu và Tống Bảo An ngày hôm qua.
Hai tay Lục Trạch Nguyên nắm chặt lại thành nắm đấm, gương mặt trở lên biến sắc, mắt của anh mở to và chứa đầy sự tức giận.
Lạc Xuân Hy đã ghi âm vào tối hôm qua.
Lúc móc điện thoại ra xem mấy giờ thì điện thoại không may rơi xuống đất.
Lục Trạch Nguyên cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
Không muốn ai biết chuyện này ngoại trừ anh và Lạc Xuân Hy.
*Không được bứt dây động rừng.
Con người của Tống Bảo An đúng là không thể lường trước được*
Lục Trạch Nguyên cắn môi, suy nghĩ rồi vạch ra kế hoạch đối phó.
Suy nghĩ chăm chú đến mức Lục Trạch Lễ vào thì anh cũng không biết.
"Anh đang làm gì đấy!?"Lục Trạch Lễ để mấy tài liệu xuống bàn anh, tiện hỏi.
"À ...!anh chỉ đang suy nghĩ chuyện linh tinh thôi.
Em không cần phải bận tâm"
Anh lẩn tránh vấn đề.

Lục Trạch Lễ nhíu mày.
"Có phải không đấy!?"
"Thật.
Em vào phòng anh làm gì!? Hôm nay nhận việc thế nào rồi!?"Anh nhìn Lục Trạch Lễ rồi hỏi.
"Em thì vẫn chưa quen việc.
Nhưng anh yên tâm đi em sẽ đi bằng chính năng lực của mình"Lục Trạch Lễ thẳng thắn, quyết tâm.
"Tốt.
Đúng là em trai của anh"Anh gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.
"Trên bàn làm việc của anh có cả máy ghi âm à!? Em thấy không đúng cho lắm"Lục Trạch Lễ nhìn xung quanh rồi ánh mắt dừng lại ở máy ghi âm vẫn còn ở trên mặt bàn làm việc nguyên chỗ cũ.
Lục Trạch Lễ tò mò hỏi.
Anh nhìn theo ánh mắt của cậu, khẽ đáp.
"Vừa nãy Lạc Xuân Hy có đến và đưa cho anh cái đó"
"Máy ghi âm? Nhưng nó để làm gì!? Chị Lạc Xuân Hy tự dưng hôm nay lại gặp anh?"Lục Trạch Lễ thắc mắc hỏi.
Cũng không biết tự khi nào lòng người lại nguội lạnh đến thế.
"À chỉ là lời cảnh báo từ Lạc Xuân Hy thôi"Anh nhàn nhã trả lời.
"Cho em xem với!"Ánh mắt của cậu sáng lên, mong chờ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.