Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 970:




Chương 970

Vì sao cô không sờ đầu cậu?

Trong nhà họ Đường, Đường Nguyên Minh đã hỏi ra được từ miệng của người phục vụ rằng anh ta bị Lăng Tiêu sai khiến cố ý hất rượu lên người Thịnh Hoàn Hoàn.

Còn dụng ý của Lăng Tiêu thì ngẫm lại trạng thái vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh đã suy đoán ra được một ít.

“Kéo hắn xuống đi!” Đường Nguyên Minh lạnh lùng nhìn người đàn ông bị đánh cả người máu me trên mặt đất, vung tay lên mặc kệ anh ta xin tha thế nào cũng thờ ơ.

Vừa đi xuống lầu anh đã nhìn thấy Đường Thắng Võ ngồi trong phòng khách chờ đợi mình.

Đường Nguyên Minh biết rõ còn cố hỏi: “Sao chú không tiếp khách ở bên ngoài đi.”

Đường Thắng Võ nghiêm khắc trách cứ anh: “A Minh, cháu quá càn quấy, vị hôn thê của cháu là Triệu Giai Ca, kết quả cháu lại bỏ mặc người ta trong nhà mà dẫn Thịnh Hoàn Hoàn tới, cháu để mặt mũi hai nhà ở đâu?”

“Vị hôn thê?” Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Trước giờ cháu chưa từng thừa nhận.”

Hơn nữa anh không đi đón Triệu Giai Ca, không phải cô ta cũng đến với Lệ Hàn Tư sao?

Đường Thắng Võ nặng nề nói: “Nếu cháu không hài lòng với cuộc hôn nhân này thì mau mau nói rõ ràng với ba cháu đi, phía Triệu gia thì cháu cũng tự đi giải thích, dù sao quan hệ giữa hai nhà cũng thân thiết.”

“Còn Thịnh Hoàn Hoàn, tuy hiện tại cô ta đã ly hôn với Lăng Tiêu, nhưng dù sao cũng không quá sáng rọi, gần đây thanh danh cũng không tốt, ba cháu bảo chú dặn dò cháu là xưa nay hồng nhan họa thủy, tốt nhất tránh xa cô ta ra.”

Đường Nguyên Minh nghe xong thì không đáp lại câu nào, một lúc sau mới mở miệng: “Chú nói xong chưa?”

Đường Thắng Võ than nhẹ: “Đừng trách chú lắm miệng, người phụ nữ như Thịnh Hoàn Hoàn không thích hợp với gia đình chúng ta.”

“Người phụ nữ như cô ấy là sao?” Đường Nguyên Minh châm chọc ép hỏi: “Trước kia chú và ông già không phải nói như vậy.”

Đường Thắng Võ bị ép hỏi nghẹn lời, đành nhận thua nói: “Cháu cũng biết đó là trước kia, hiện giờ tình trạng của nhà họ Thịnh như thế nào, Thịnh Hoàn Hoàn đầu tiên là bị Mộ Tư vứt bỏ trở thành trò cười của cả thành phố, sau đó gả cho Lăng Tiêu rồi ly hôn trong chớp nhoáng, đây là vết nhơ cả đời không xoá đi được của cô ta.”

“Dù Thịnh Hoàn Hoàn đi đến đâu cũng không thoát khỏi năm chữ ‘Vợ trước của Lăng Tiêu’, cháu cũng đâu muốn sau này những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng mình đúng không? Huống chi đến bây giờ hai người kia còn dây dưa không rõ.”

Lời nói của Đường Thắng Võ không làm Đường Nguyên Minh dao động chút nào, anh lạnh nhạt nhìn Đường Thắng Võ mà nói: “Làm phiền chú nói với ông già cháu một tiếng là cuộc đời cháu do cháu làm chủ, cháu đã bỏ chính trị theo thương nghiệp rồi, còn để ý đến thứ hư vô mờ ảo như thanh danh sao?”

Đường Thắng Võ rất bất đắc dĩ: “A Minh, vì sao cháu lại cố chấp như thế!”

Đường Nguyên Minh cười cười: Đúng vậy, vì sao anh lại cố chấp như thế?

Đêm nay người có tâm tình tệ nhất không ai khác ngoài Triệu Giai Ca, khi người nhà họ Đường phát thiệp mời thì đã nói hôm nay Đường Nguyên Minh sẽ đến đón cô ta.

Cô ta tràn đầy chờ mong trang điểm thật đẹp, muốn tỏa sáng rực rỡ ở tiệc mừng thọ, kết quả lại bị Đường Nguyên Minh cho leo cây, cuối cùng còn phải dựa vào Lệ Hàn Tư để giữ thể diện.

Mà Đường Nguyên Minh thì sao, cư nhiên công khai dẫn Thịnh Hoàn Hoàn tham dự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.