Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 962:




Chương 962

Cố Hoan thích bám lấy Diệp Sâm: “Chú Diệp, chú không đói bụng sao?”

Đôi mày dưới lớp kính tơ vàng của Diệp Sâm cau lại: “Chú Diệp bị thương, không thể ăn bậy được, Hoan Hoan và mẹ đi đi!”

Nghe có vẻ cực kỳ đáng thương!

Nam Tầm nhịn không được châm chọc: “Đáng đời, loại người như anh nên nằm trên giường ba tháng.”

Cô trừng Diệp Sâm một cái rồi ôm Hoan Hoan tránh ra.

Xúc cảm hơi lạnh mềm mại không xoá đi được trên vành tai làm Nam Tầm rất tức giận, cô điên rồi nên mới tới tham gia tiệc mừng thọ với anh.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Nam Tầm, đầu ngón tay của Diệp Sâm mập mờ chà chà lên môi mình, ý cười nở rộ trên gương mặt tuấn tú đó.

Khi ánh mắt anh nhìn về phía Cố Nam Thành thì vẻ dịu dàng trong mắt lập tức biến thành sắc bén.

Ánh mắt của Cố Nam Thành vẫn luôn di chuyển theo mẹ con Nam Tầm, nhận thấy tầm mắt của Diệp Sâm, gã cũng sắc bén như đao mà nhìn qua.

Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm trở nên điên cuồng, đồng thời cũng mang theo một tia khinh miệt bừa bãi.

Vẻ mặt này làm Cố Nam Thành tràn đầy lửa giận, không có người đàn ông nào thích sự khiêu khích và châm chọc trắng trợn táo bạo, không kiêng nể gì như vậy.

Lúc này lối vào lại truyền đến tiếng xôn xao.

Diệp Sâm đoán được là ai, xoay người liền nhìn thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn nắm tay đi đến, anh nhướng mày đi về hướng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cũng nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy cô mặc một bộ sườn xám dài thuỷ mặc, mái tóc thật dày được một cây trâm cài quấn lên để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, đường cong dưới sườn xám lả lướt hấp dẫn, trông thật thướt tha quyến rũ.

Thịnh Hoàn Hoàn có một gương mặt trứng ngỗng dễ coi, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, trong vẻ đẹp đó mang theo chút cổ điển, làn da như sứ trắng cao cấp, đẹp đến hớp hồn người khác.

Đường Nguyên Minh mặc một bộ vest màu đen, ngũ quan tuấn tú, khí chất cao quý, làm người ta không dám nhìn gần.

Thịnh Hoàn Hoàn khoác lên tay Đường Nguyên Minh mà chậm rãi đi đến, cứ như đôi trai tài gái sắc do trời đất tạo nên, thật là xứng đôi.

“Xem kìa, đó mới là Thịnh Hoàn Hoàn.”

“Nhìn thế này thì Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Chi Vũ cũng không quá giống, ngũ quan của Lâm Chi Vũ càng sâu hơn mang phong cách Tây, Thịnh Hoàn Hoàn càng tinh xảo, phù hợp với thẩm mỹ của người phương Đông chúng ta.”

“Diện mạo của Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không thể bắt bẻ, người đi cùng cô ấy là cháu trưởng nhà họ Đường – Đường Nguyên Minh đúng không, thật là rồng trong loài người mà.”

“Ai, thời buổi này đẹp là nổi tiếng, có thể tùy tiện tìm được đối tượng làm người ta hâm mộ.”

Trong tiếng bàn tán mang theo chút ganh ghét, xưa nay diện mạo của Thịnh Hoàn Hoàn luôn khiến phụ nữ đố kỵ, đàn ông trầm trồ si mê.

“Lăng thiếu, có lúc tôi thật không hiểu nổi anh.” Diệp Sâm nhướng mày liếc nhìn về hướng Lâm Chi Vũ.

Diệp Sâm đoán được đêm nay Lăng Tiêu sẽ đến, nhưng anh không ngờ hắn lại dẫn Lâm Chi Vũ theo, đây chính là tìm đường chết điển hình.

Lăng Tiêu nhận lấy ly rượu từ bàn phục vụ rồi lạnh nhạt mở miệng nói: “Không cần anh hiểu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.