Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 692:




Chương 692

“Con trai, rốt cuộc con cũng trở lại.” Lăng Tiêu trở về lúc rất khuya, Lăng lão thái thái đã ngủ, chỉ có An Lan nghênh đón hắn, gương mặt quyến rũ hiện ra ý cười dịu dàng: “Canh mẹ nấu còn nóng, mẹ đi bưng một chén đến cho con nhé?”

Lăng Tiêu làm như không thấy An Lan lấy lòng, lập tức đi vào bên trong, giọng nói rất lạnh nhạt, không mang theo một tia tình cảm: “Không phải tôi đã bảo bà đi sao, sao bà còn ở nơi này.”

An Lan giấu đi ảm đạm trong mắt, nhìn bóng dáng Lăng Tiêu rồi cười nói: “Con đừng đuổi mẹ, mẹ ở chỗ này thêm vài ngày rồi sẽ đi.”

An Lan đi theo Lăng Tiêu lên lầu, bị hắn ngăn lại trước cửa phòng ngủ chính, hắn nhìn xuống bà.

An Lan nhếch môi lên: “Mẹ muốn tâm sự với con.”

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà xoay người: “Tôi và bà không có gì để nói, tôi mệt muốn nghỉ ngơi, nếu bà không muốn bị người hầu mời ra ngoài thì tốt nhất lập tức rời khỏi tầm mắt tôi đi.”

Ý cười trên khóe miệng An Lan trở nên chua xót, tim đau âm ỉ: “Tiêu Nhi, chúng ta nói chuyện Hoàn Hoàn được không?”

“Chuyện của cô ta càng không có gì để nói.”

Lăng Tiêu đẩy cửa đi vào, trở tay đóng cửa lại, nhưng khi cửa khép lại còn một kẽ hở đã bị An Lan ngăn cản.

Giọng nói sốt ruột của bà truyền vào từ kẹt cửa: “Mẹ biết ba con nói gì với con, mẹ và Thịnh Xán là trong sạch, những lời đồn đó đều là giả, nếu con có thành kiến vì Hoàn Hoàn là con gái của Thịnh Xán thì không nên.”

Lăng Tiêu buông tay ra, mặt đối mặt với An Lan.

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, An Lan thản nhiên nói: “Mẹ và Thịnh Xán là trong sạch, nếu thực sự có quan hệ gì thì chính là mẹ bán tài liệu quan trọng của công ty ba con cho Thịnh Xán, mẹ hận không thể huỷ hoại Lăng Hoa Thanh, làm ông ta trắng tay.”

“ n oán giữa ba con và Thịnh Xán xưa nay chỉ nằm trên thương trường, vở diễn để đưa ba con vào tù năm đó cũng là mẹ tự biên tự diễn, từ đầu tới đuôi Thịnh Xán chỉ là kẻ địch giả tưởng của ba con mà thôi.”

Sau khi nói ra toàn bộ, An Lan cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng trong lòng bà giấu quá nhiều quá nhiều bí mật, không ai có thể cứu rỗi bà, chỉ khi nào làm Lăng Hoa Thanh xuống địa ngục thì bà mới được giải thoát.

“Bà cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Lăng Tiêu trầm mặc thật lâu rồi hỏi lại An Lan một câu như thế.

Mắt An Lan hơi đỏ lên: “Tiêu Nhi, phải làm thế nào con mới tin mẹ?”

“Đừng nói chữ mẹ trước mặt tôi, thật ghê tởm.” Cả người Lăng Tiêu như phủ một lớp vụn băng, lạnh lẽo lại sắc nhọn, ai tới gần thì đâm người đó: “Loại phụ nữ như bà xứng sao?”

Khi bà và gian phu tằng tịu với nhau, hắn đã trốn trong tủ quần áo, khi đó hắn mới 5 tuổi.

Mặt An Lan tái nhợt như tờ giấy, cả người đang run rẩy, nước mắt tràn ra như vỡ đê, miệng khép khép mở mở nửa ngày mới gian nan hô ra tên hắn: “Tiêu Nhi… Không phải như con nhìn thấy…”

“Đủ rồi, tôi không muốn nghe thấy giọng nói của bà nữa, nếu bà quan tâm chuyện của tôi và Thịnh Hoàn Hoàn như thế thì tôi nói cho bà biết, tôi và cô ta sẽ ly hôn, không phải do cô ta là con gái của Thịnh Xán, mà vì tôi không tin phụ nữ, bà vừa lòng chưa?” Lăng Tiêu đầy mặt sương lạnh, thấy An Lan không ngừng run rẩy thì vẫn không có một tia mềm lòng, cứ như một dã thú máu lạnh: “Lập tức rời khỏi nơi này, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy bà nữa.”

Cánh cửa “Phanh” một tiếng đóng chặt lại trước mặt An Lan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.