Chương 619
Đường Thắng Văn!!!
Đây là lần thứ hai Lăng Tiêu nghe thấy cái tên này. Lần đầu tiên là do Lăng Hoa Thanh nhắc tới, lần thứ hai là hiện tại lão thái thái đang nói.
Lăng lão thái thái nói: “Bà cũng không biết nhiều về chuyện năm đó, chỉ biết ba và mẹ con vì Đường Thắng Văn mà cãi vã một thời gian, lúc ấy mẹ con kiên quyết không thừa nhận, sau đó ngừng nghỉ thật lâu, mãi đến khi Tích Nhi sinh ra.”
“Sau khi Tích Nhi “Không còn”, mẹ con muốn ly hôn, làm rất lớn chuyện, ba con thì không muốn. Lúc sau mẹ con tuyệt thực một thời gian rất dài, mấy lần phải truyền dịch để giữ mạng, mãi đến sau này lại có thai.”
“Đứa trẻ kia đâu?” Lăng Tiêu gặn hỏi không bỏ.
Lão thái thái đau đớn mà nhắm mắt lại: “Đứa trẻ kia sinh ra liền chết, là con trai.”
Đứa nhỏ sinh ra liền chết?
Không có, rõ ràng đứa bé kia còn sống.
Lăng Tiêu nghĩ đến gương mặt có vài phần tương tự mình thì trái tim đau như bị dao cắt.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt cậu ở Mỹ, cậu cười thật nịnh nọt: “Chào, nghe nói anh đến từ Hải Thành, chúng ta xem như nửa đồng hương, nể mặt chúng ta có duyên như thế, về sau tôi che chở cho anh, thế nào?”
Rõ ràng mang theo một đám đàn em hùng hổ đi tới, dọa đám người quanh bàn ăn của hắn chạy hết, nhưng khi tới trước mặt lại cười như con thỏ vô hại.
Lúc ấy hắn vừa đến Mỹ, ngày đầu tiên đến trường học báo danh, nhìn người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt trước mắt thì chỉ cảm thấy không thể hiểu được: “Cậu là ai?”
Cậu cười thực gợi đòn: “Anh không phát hiện chúng ta trông rất giống nhau sao? Không chừng hai ta là anh em ruột thất lạc nhiều năm.”
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy não thằng nhãi nhuộm tóc vàng này có bệnh, tất nhiên là cách xa cậu ta ngàn dặm: “Ranh con, ba mẹ tôi chỉ sinh một đứa con trai, cho nên đừng nhận quan hệ bậy bạ.”
Ai ngờ cậu ta lại nhướng mày, nói một câu: “Vậy thì chưa chắc nhé!”
Sau đó cậu khí phách chỉ vào hắn và nói: “Tóm lại An Niên tôi nhất định sẽ bảo kê cho anh, nếu có ai đui mù ăn hiếp anh thì tôi nhất định xử hắn.”
Nói xong, cậu dẫn một đám đàn em nghênh ngang bỏ đi.
Lúc ấy hắn cảm thấy thằng nhãi này muốn học người ta làm lão đại đến điên rồi!
Nhưng qua ngày hôm đó, ngày nào cậu cũng tới tìm hắn, tính tình đặc biệt tốt, mặc kệ hắn mặt lạnh xua đuổi, cậu trước sau vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
Cậu nói muốn che chở cho hắn, để hắn đi ngang ở trường, kết quả hắn còn phải thường xuyên chùi đít giúp họ, vì thế không hiểu sao hắn lại trở thành lão đại của một đám côn đồ.
“Tiêu Nhi, Tiêu Nhi?” Lăng lão thái thái nôn nóng kêu gọi, kéo Lăng Tiêu ra khỏi hồi ức.
Lão thái thái thấy sắc mặt Lăng Tiêu không tốt thì trấn an: “Đứa bé kia không có duyên với chúng ta, hiện tại chúng ta có Tích Nhi, đây là ông trời chiếu cố.”
Không có duyên?
Đáy mắt Lăng Tiêu xẹt qua một tia đau đớn, nửa năm trước khi cậu bị tai nạn xe chết đi, cậu từng nắm tay hắn mà nói: “Anh hai, em luôn có một bí mật không nói với anh, kỳ thật em là em ruột của anh thật, em tên là An Niên, theo họ mẹ, mẹ em là An Lan.”