Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 567:




Chương 567

Ngủ một giấc dậy lại hắn đã trở nên dị thường như thế, làm cô lo sợ bất an.

Chút dịu dàng trên mặt Lăng Tiêu dần dần bị lạnh lẽo thay thế, hắn nhìn bữa sáng trên bàn, chậm rãi mở miệng: “Lần đầu tiên tôi xuống bếp, là bà nội dạy, khi đó tôi vừa lên cấp hai.”

Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.

Xem ra chuyện xét nghiệm DNA thật sự đả kích Lăng Tiêu rất lớn, có nên nói thẳng chuyện của Tích Nhi cho hắn không?

Lăng Tiêu cười cười, trên mặt đầy nguội lạnh: “Cô không cần nhìn tôi như vậy, cho dù tôi không phải con của Lăng gia, không có thân phận người thừa kế, nhưng cũng không bỏ đói cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn vội nói: “Tôi không có ý này.”

“Ăn đi! Đừng khẩn trương, không ai lay động được thân phận của tôi, cho dù bà nội cũng vậy.”

Lăng Tiêu nói rất vô tình, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy hắn đang ngụy trang thành dáng vẻ không thèm để ý, kỳ thật trong lòng hắn quan tâm hơn bất cứ ai.

Ngực Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn, cô nghĩ mình phải nói thẳng mọi chuyện với hắn: “Lăng Tiêu, kỳ thật bà nội…”

Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở miệng thì di động của Lăng Tiêu đã reo lên.

Lăng Tiêu mở di động ra, nhìn tin tức vừa lấy được thì đáy mắt xẹt qua một tia âm u, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, không dời mắt đi.

Cô gái này đang lén điều tra hắn!

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một cái: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì, là tin rác thôi.” Lăng Tiêu dời mắt đi, ngón tay nhanh chóng bấm vài cái trên màn hình để trả lời, sau đó đặt điện thoại qua một bên, lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tối hôm qua cô tìm tôi có chuyện gì gấp?”

Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng!

Nghe Lăng Tiêu nhắc nhở, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới chuyện Mộ Thành Chu, chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện DNA: “Đúng rồi, tôi muốn làm phiền anh phái vài người qua bảo vệ ba mẹ tôi.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn do dự, sau đó giải thích với Lăng Tiêu: “Anh biết Mộ Thành Chu không, ông ta vượt ngục.”

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

“Mộ Thành Chu là chú của Mộ Tư, ba từng đắc tội ông ta vì Mộ Tư, người này làm việc luôn rất độc ác, tôi lo ông ta vượt ngục sẽ đến trả thù.” Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt hai tay, bất an mà nhìn Lăng Tiêu và nói: “Cho nên tôi muốn nhờ anh phái người đến nhà tôi bảo vệ ba mẹ.”

Lăng Tiêu nghe xong thì hồi lâu vẫn không đáp lại.

Trong mắt cô, hắn chỉ là một cái chân thô to có thể dựa vào, tối hôm qua cô làm như vậy không phải vì lo cho sức khoẻ của hắn thật, mà là sợ chỗ dựa của mình ngã xuống đúng không?

Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấu suy nghĩa của Lăng Tiêu, cô hoảng loạn: “Tôi biết không nên làm phiền anh chuyện này, nhưng hiện tại trên tay tôi không có người tin được, hơn nữa họ cũng không có bản lĩnh kia.”

“Mộ Tư thì sao?” Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.