Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 561:




Chương 561

Nhưng chuyện năm đó vốn rất bí mật, mấy ngày sau lại bị truyền thông lan truyền khắp nơi, ông ta chưa thu được tin tức gì thì cảnh sát đã trực tiếp tới cửa bắt người.

Nếu sau lưng chuyện này không có một hoặc nhiều người phía sau màn thúc đẩy, ông ta không có khả năng thua nhanh như thế.

Đáng tiếc, mấy năm nay ông ta luôn bị nhốt trong tù, tra được quá ít chuyện.

Lăng Hoa Thanh bóp chặt cổ An Lan, nhìn chằm chằm vào mắt bà: “Nói, là Diệp Chính Lan, Đường Thắng Văn, hay là Thịnh Xán?”

An Lan vẫn cười, gian nan mở miệng: “Thế nào, gây thù chuốc oán quá nhiều, có phải cảm thấy người nào trong bọn họ cũng có khả năng không?”

Lăng Hoa Thanh nguy hiểm nheo mắt: “Vì sao tôi đối đầu với họ, không phải bà biết rõ nhất sao?”

An Lan nâng tay lên ôm cổ Lăng Hoa Thanh, nhả khí bên tai ông ta: “Ông giết con trai của Diệp Chính Lan, chắn đường của Đường Thắng Văn, giành mối làm ăn với Thịnh Xán, ai trong bọn họ đều ngóng trông ông chết, có liên quan gì đến tôi chứ?”

“Không liên quan đến bà?”

Lăng Hoa Thanh lạnh lùng mà nhếch khoé miệng lên, đáy mắt mang đầy vẻ khủng bố giết chóc: “Tôi nói cho bà biết, ai trong chúng cũng phải chết.”

An Lan biến sắc, căm hận nhìn Lăng Hoa Thanh: “Đồ điên.”

“Nhớ kỹ, tất cả đều là do bà.” Lăng Hoa Thanh buông An Lan ra, cúi đầu cắn mạnh vào cổ bà, như một con quỷ hút máu tham lam liếm máu chảy ra trên đó.

An Lan giãy giụa mãnh liệt: “Buông tôi ra, ông là đồ điên.”

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lăng Hoa Thanh mới buông tha cho An Lan, sửa sang lại quần áo rồi tiến lên mở cửa.

Là dì Hà, bà đang cầm vali, cúi đầu xuống: “Nhị lão gia, lão thái thái bảo tôi tới dọn đồ giúp hai người, bà ấy bảo hai người mau dọn đi.”

Lăng Hoa Thanh đẩy cửa ra: “Vào đi.”

Sau khi tiến vào, dì Hà liếc nhìn An Lan một cái, chỉ thấy sắc mặt An Lan tái nhợt che cổ ngồi ở mép giường, bà im hơi lặng tiếng dời mắt đi, mở tủ quần áo ra bắt đầu xếp đồ.

Lăng Hoa Thanh nhìn về phía An Lan: “Chúng ta đi trước đi, để người hầu dọn dẹp.”

An Lan rút tờ giấy rồi lau lên vết cắn trên cổ, đứng lên đi theo Lăng Hoa Thanh ra cửa.

Dì Hà nhìn hai người xuống lầu thì đóng cửa lại.

Bà lập tức đi đến mép giường, bắt đầu tìm kiếm tóc của Lăng Hoa Thanh, đáng tiếc tóc ông ta quá ngắn, hơn nữa chỉ ngủ lại một đêm, khó khăn lắm mới phát hiện được một sợi.

Dì Hà lấy một cái túi zip ra rồi bỏ tóc vào, đúng lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lăng Hoa Thanh xuất hiện ở ngoài cửa.

Mặt dì Hà lập tức trắng bệch, nắm chặt cái túi zip trong tay: “Nhị lão gia.”

Lăng Hoa Thanh trở về lấy đồng hồ bị bỏ quên, lại thấy người hầu đang lật giường mình, ánh mắt ông ta lập tức trở nên sắc bén: “Bà đang làm gì?”

Dì Hà lập tức nói: “Tôi đang chuẩn bị thay khăn trải giường và vỏ chăn mang đi giặt.”

Lăng Hoa Thanh thấy sắc mặt dì Hà không đúng, đôi mắt sắc bén nhìn về hướng bàn tay nắm chặt của dì Hà: “Trên tay bà đang nắm cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.