Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 508:




Chương 508

Lúc này Trần Do Mỹ nên cảm động rơi lệ, nhưng cô ta thật sự quá kích động, không cách nào khóc ra được, chỉ có thể để mặc Cố Nam Thành kéo đi.

Đi chưa được mấy bước, Cố Nam Thành đột nhiên ngừng lại.

Một người đàn ông trung niên chặn đường đi của họ – Là Nam Hạo Thiên!

Cả đêm Nam Hạo Thiên không ngủ, mắt hiện tơ máu, gương mặt béo ú đầy dầu, cằm đã mọc râu, tóc cũng lộn xộn, vừa già vừa suy sút.

Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ ở sau người, lạnh lùng nhìn người cha vợ ngày xưa: “Tránh ra.”

Nam Hạo Thiên giang tay chặn đường Cố Nam Thành, gương mặt già nua đầy nôn nóng và khẩn cầu: “Nam Thành, xin cậu nể tình quá khứ mà buông tha cho tôi đi, cậu giành hết đơn hàng đi rồi, hiện tại tôi chỉ có thể ngồi chờ phá sản, tôi còn có vợ con cần nuôi…”

“Liên quan gì đến tôi?” Cố Nam Thành lạnh nhạt nhìn Nam Hạo Thiên: “Muốn trách thì trách con gái ông, nếu không phải cô ta dồn ép thì hai bên đâu cần khó coi như thế?”

Nam Hạo Thiên đỏ mắt, tuyệt vọng cầu xin: “Tôi biết là đứa con gái bất hiếu của mình sai, tôi xin lỗi cậu, xin cậu nể mặt Hoan Hoan, đừng đuổi tận giết tuyệt được không?”

Ông ta thật sự cùng đường, nếu không tối hôm qua sẽ không làm ra chuyện hồ đồ là bỏ thuốc Diệp Sâm.

Cố Nam Thành lập tức nổi gân xanh đầy mặt: “Hoan Hoan? Ông còn dám nhắc Hoan Hoan với tôi? Chẳng lẽ đứa con gái ngoan của ông không nói cô ta ép tôi cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan?”

Nếu không phải như thế, gã cũng không hận cô thấu xương như vậy.

“Cái… Cái gì?” Mặt Nam Hạo Thiên lập tức tái nhợt như tờ giấy.

Cố Nam Thành vô tình đẩy ông ta ra, nắm tay Trần Do Mỹ rời đi.

Tiếng kêu rên tuyệt vọng của Nam Hạo Thiên truyền đến từ phía sau Cố Nam Thành: “Cố Nam Thành, xin cậu cho tôi một con đường sống đi, tôi không muốn trắng tay, tôi quỳ xuống xin cậu.”

Hai đầu gối đập xuống đất, giọng nói không lớn, lại cực kỳ chói tai.

Bước chân Cố Nam Thành hơi khựng lại, tiếp theo vẫn không quay đầu mà rời đi.

Trần Do Mỹ nhìn Nam Hạo Thiên quỳ trên mặt đất mà không ai phản ứng, khóe miệng không khỏi nhếch lên cao cao: Nam Tầm, cô cũng chỉ như thế thôi.

Trước kia ăn ba cái tát của Nam Tầm ở Cố gia, hiện tại, trong lòng Trần Do Mỹ đột nhiên dâng lên khoái cảm trả thù, tiếc nuối duy nhất chính là thời khắc xuất sắc như thế mà Nam Tầm lại không có ở đây.

Cô nên có mặt, cô nên xem cho kỹ, sau khi bị Cố Nam Thành vứt bỏ thì cô chẳng là cái gì cả, còn không bằng Trần Do Mỹ này!

Nhìn bóng dáng Cố Nam Thành đi xa, Nam Hạo Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống mặt đất.

“Người kia té xỉu rồi.” Trần Do Mỹ kéo Cố Nam Thành lại, lo lắng chỉ về phía sau.

Cố Nam Thành quay đầu lại liền thấy Nam Hạo Thiên ngã xuống đường.

Mặt gã sa sầm, một lúc sau khẽ mắng một tiếng, xoay người chạy trở về rồi ôm Nam Hạo Thiên đã bất tỉnh nhân sự đến bệnh viện…

Nam Tầm ngủ một giấc đến giữa trưa, Cố Hoan chơi mệt rồi thì ngủ bên cạnh Nam Tầm, Nam Tầm đứng dậy chỉnh đốn xong mới đánh thức Cố Hoan.

Họ đói bụng, hai mẹ con không biết nấu nướng đành xuống lầu kiếm đồ ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.