Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 491:




Chương 491

Nam Tầm nghe Trần Cảnh cảm thán thì trêu chọc nói: “Anh còn chưa đến 30 mà, đừng làm ra vẻ già khụm như thế.”

Trần Cảnh chỉ lớn hơn cô một tuổi, mới 29 mà thôi.

Trần Cảnh cười nói: “Qua mấy tháng nữa là đến 30, năm đó ở trường thật tốt, đánh người bị phê bình vài câu là xong, hiện tại đừng nói ra tay, cả mắng người cũng không được.”

Nam Tầm chỉ cười không nói, người có thân phận như anh ta thật sự phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, dù sao cũng có địa vị cao.

“Tôi muốn làm phiền cô gửi lời xin lỗi đến Cố Nam Thành, năm đó tuổi trẻ bồng bộc, không biết nặng nhẹ.”

Trần Cảnh đang nói đến chuyện năm đó anh ta bị Nam Tầm từ chối nên thẹn quá thành giận đánh Cố Nam Thành một trận.

Nam Tầm dừng bước: “Tôi và anh ta đã ly hôn.”

Trần Cảnh kinh ngạc, có chút xấu hổ: “Phải không, khi nào vậy?”

“Hai ngày trước.” Nam Tầm thản nhiên cười.

Trần Cảnh không biết nên nói cái gì, lại không thốt ra được lời an ủi, lúc này một quân nhân chạy về hướng bọn họ: “Thiếu tá, đã đến giờ.”

Trần Cảnh nhìn về phía Nam Tầm, Nam Tầm cười nói: “Đi đi, tôi cũng phải đi.”

Sau khi tạm biệt Trần Cảnh, Nam Tầm không nán lại nữa, trên đường trở về khách sạn lại gặp được Trần Cảnh, đứng bên cạnh anh ta là Đường Nguyên Minh và mấy người cô không quen biết.

Khi trở lại khách sạn thì sắc trời đã tối, Lăng Kha vòi vĩnh muốn đi ăn lẩu, mà con nhóc Cố Hoan lại muốn ăn MacDonald.

Cuối cùng, Lăng Kha thắng, bởi vì cô ấy nói với Cố Hoan là ở tiệm lẩu có rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt được ăn miễn phí.

Sau khi ăn xong, Lăng Kha trở về, Nam Tầm dẫn Cố Hoan đi cắt tóc, tóc mái của Hoan Hoan đã rất dài, không cắt sẽ che khuất mắt, không ngờ họ lại gặp phải mẹ con Trần Do Mỹ.

Hai mẹ con Trần Do Mỹ vừa gội đầu xong đi ra từ tiệm cắt tóc, trông tâm tình hai người có vẻ rất tốt, phía sau họ là một người phụ nữ trung niên, trên người bà treo đầy thành quả chiến đấu cả buổi chiều của hai mẹ con.

Nam Tầm nhận ra người phụ nữ này, bà là người hầu cô thuê ở biệt thự Lục Hồ.

Trần phu nhân chưa đã thèm mà nói với Trần Do Mỹ: “Chúng ta đi dạo thêm đi, đã thật lâu mẹ không mua đồ trang sức.”

Trần Do Mỹ nhìn thấy Nam Tầm, sắc mặt cô ta hơi thay đổi, cố ý nói với Cố phu nhân: “Không được, tốn tiền nhiều như thế thì anh Nam Thành sẽ nhìn con như thế nào. Vì lấy được thẻ của ảnh, con đã quấy ảnh cả đêm, đến bây giờ eo và chân còn mỏi đây này.”

Cố phu nhân lải nhải ở phía trước: “Rồi rồi rồi, không mua, con về nghỉ ngơi cho khoẻ, chờ con gả cho Cố Nam Thành thì đừng quên mẹ và anh con…”

Trần Do Mỹ cao giọng mà nói: “Được, tuyệt đối không quên hai người, con phải trở về chuẩn bị bữa khuya cho anh Nam Thành, lần sau lại đi dạo với mẹ!”

Bóng dáng hai mẹ con dần dần đi xa, những lời nói của Trần Do Mỹ lại như cây kim đâm vào tim Nam Tầm, mang theo chút chua xót và đau đớn.

Nhanh như vậy mà Cố Nam Thành đã đưa thẻ cho Trần Do Mỹ, xem ra thật sự rất thích cô gái này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.