Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 427:




Chương 427

Sắc trời vừa tờ mờ sáng, Thịnh Hoàn Hoàn lại bị ác mộng làm bừng tỉnh, trên người ứa ra mồ hôi lạnh.

Không thể đi vào giấc ngủ nữa, Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó vào bếp làm bữa sáng, tủ lạnh có tôm tươi, cô chuẩn bị gói chút hoành thánh.

Gói xong hoành thánh, hai cha con kia còn chưa rời giường.

Cô đi đánh thức Lăng Thiên Vũ trước, nặn kem đánh răng cho cậu rồi mới đi nấu hoành thánh.

Sau khi nấu xong hoành thánh, Lăng Tiêu còn chưa dậy, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian mà không khỏi nhíu mày, hôm nay Lăng Tiêu không đi làm sao, bình thường lúc này đã chuẩn bị ra cửa.

Mang theo đầy lòng nghi hoặc, Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa đi vào, vừa vào cửa Samoyed đã lủi ra khỏi phòng, tiếp theo cô nhìn thấy đống mảnh vụn đầy đất.

Suy nghĩ đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là Tiểu Bạch lại quấy rối.

Suy nghĩ thứ hai, sao Tiểu Bạch lại ở phòng ngủ chính? Không biết có phải vì sợ Lăng Tiêu không mà Tiểu Bạch rất ít chạy vào phòng ngủ chính.

Phản ứng cuối cùng là suýt chửi ầm lên, đó không phải quyển sổ của cô sao?

Thịnh Hoàn Hoàn vội nhặt mấy mảnh vụn lên, sau khi xác nhận thì rất muốn làm thịt chó: “Tiểu Bạch, tao muốn giết mày.”

Nghe tiếng thét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu hơi nhếch môi mỏng lên một cái, ngồi dậy mặt không cảm xúc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô đang làm gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn phát điên mà giơ mảnh vụn trong tay lên: “Sách với sổ tay của tôi đều bị Tiểu Bạch xé rồi, sao nó chạy vào phòng ngủ chính được?”

Thịnh Hoàn Hoàn vội đi đến trước tủ đầu giường, phát hiện cả ngăn kéo đều rớt xuống đất, mặt đất rất bừa bãi.

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà mở to mắt nói dối: “Tiểu Bạch vào à, sao tôi không biết.”

Thịnh Hoàn Hoàn tức đến cắn răng: “Nhất định là anh ngủ như chết rồi.”

Phòng bị làm loạn như thế mà hắn lại nói không biết.

Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, uy nghiêm của gia chủ không được phép khiêu khích: “Cô lặp lại lần nữa.”

Chột dạ không tồn tại trong từ điển của Lăng Tiêu.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn tâm tình, cô lười cãi với Lăng Tiêu, lập tức gom từng mảnh vụn lại, qua lại vài chuyến mới gom sạch được.

Lăng Tiêu vừa lòng rời giường, lát sau đi ra từ phòng ngủ chính.

Mùi hoành thánh toả khắp phòng, Thịnh Hoàn Hoàn bỏ thêm dầu mè vào nước lèo nên mùi đặc biệt thơm.

Lúc này Lăng Thiên Vũ đang vùi đầu ăn, mà Thịnh Hoàn Hoàn đang lựa đống mảnh vụn kia ra, sắp xếp lại một bên là của quyển sách, một bên là của cuốn sổ.

Lăng Tiêu ngồi xuống bàn mà Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nâng đầu lên.

Lăng Tiêu nhìn cái chén không trước mặt, vươn tay gõ gõ mặt bàn trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp theo lại cúi đầu tiếp tục sắp xếp.

Lăng Tiêu bị xem nhẹ rất không vui, hắn còn không quan trọng bằng đống giấy phế liệu này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.