Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 399:




Chương 399

Nam Tầm rất mông lung, kỳ thật cô cũng không biết.

Nếu Cố Nam Thành giao quyền nuôi nấng con gái cho cô thì cô sẽ ly hôn, nhưng muốn gã đồng ý cũng không đơn giản.

Cố Hoan lại hỏi: “Cha không về nhà là vì ở bên ngoài có dì xinh đẹp sao?”

“Con nghe ai nói lời này?” Nam Tầm rất khiếp sợ, Cố Hoan mới hơn ba tuổi, sao con bé biết được chuyện này?

Cố Hoan nói: “Là một dì xinh đẹp nói cho con biết, dì nói về sau dì là mẹ mới của Hoan Hoan, còn mua thật nhiều đồ ăn ngon cho Hoan Hoan, nhưng Hoan Hoan không muốn, con không cần dì đó làm mẹ mới, con chỉ cần mẹ.”

Nam Tầm nghe vậy thì toàn thân phát run, cô lấy điện thoại qua, vội tìm ra một tấm ảnh của Trần Do Mỹ rồi đưa đến trước mặt Cố Hoan: “Có phải cô ta không?”

Cố Hoan nhìn nhìn, sau đó gật đầu: “Dạ, là dì này.”

Trần Do Mỹ.

Con tiện nhân này, mày giỏi lắm, muốn làm mẹ của Hoan Hoan à, nằm mơ.

Nam Tầm nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay đã siết đến trắng bệch.

Cố Hoan mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Nam Tầm và nói: “Mẹ, mẹ đi cầu xin dì kia đi, dì đó nói chỉ cần mẹ xin thì dì đó sẽ trả cha lại cho chúng ta.”

Trần Do Mỹ, giỏi lắm Trần Do Mỹ…

Nam Tầm siết đôi tay thành nắm đấm, lúc này cô thật sự hận không thể giết quách thứ đàn bà không biết xấu hổ kia đi, sao trên đời này lại có người vô sỉ đến mức này.

Đây là người phụ nữ mà Cố Nam Thành muốn bảo vệ, ánh mắt tinh tường lắm.

Nam Tầm lập tức hỏi Cố Hoan: “Con nhìn thấy dì này ở đâu?”

Cố Hoan nói: “Ở trong trường, dì đó đi chung với mẹ của bạn con.”

Nam Tầm nguy hiểm nheo mắt lại, đứng dậy ôm Cố Hoan lên lầu.

Mười phút sau, mạng trường mẫu giáo bị công phá, Nam Tầm tìm được đoạn video Trần Do Mỹ dẫn dụ Cố Hoan, tuy không nghe được họ nói gì, nhưng có thể nhìn ra Trần Do Mỹ đang cố lấy lòng Cố Hoan.

Nam Tầm tải video xuống, gộp chung với ảnh mà phóng viên chụp được, kế tiếp chỉ chờ Cố Nam Thành hành động.

….

Cố Nam Thành đi ra khỏi Cố gia liền trực tiếp đến thành Tây, lại phát hiện nơi đó có không ít phóng viên đang nằm vùng, vì thế đen mặt quay đầu rời đi.

Trở lại công ty, bộ xã giao đã suy nghĩ ra không ít đối sách, nhưng không có cái nào làm Cố Nam Thành vừa lòng, gã nện mạnh hồ sơ lên mặt bàn: “Một đống rác, tất cả đều cút ra ngoài cho tôi.”

Cả đám người trong văn phòng rụt cổ rời đi.

Cố Nam Thành bực bội bậc lửa châm điếu thuốc, lâu quá không hút nên vừa hút một ngụm đã bị sặc đến liên tục ho khan, thư ký vội đổ ly nước cho gã.

Trước kia Cố Nam Thành có hút thuốc, sau này quen Nam Tầm, biết cô không thích mùi thuốc lá nên đã ép mình cai, đã nhiều năm không hút nên hiện tại không thích ứng được.

Cố Nam Thành dụi tàn thuốc, nhìn Lý thư ký theo mình nhiều năm mà hỏi: “Anh có cách gì tốt không?”

Lý thư ký cúi đầu: “Thật ra cách tốt nhất chính là đóng băng thẻ ngân hàng của bà chủ, không có tiền thì cô ấy muốn tìm người làm việc cũng khó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.