Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 396:




Chương 396

Xem ra Trần Do Mỹ vẫn không dọn đi, Cố Nam Thành đã đưa ra lựa chọn của mình.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến dáng vẻ hôm qua Trần Do Mỹ mặc áo ngủ của Nam Tầm đi ra từ trong đó, trong lòng không thể bình tĩnh, hiện tại cô rất hận Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ.

Một người ích kỷ, một kẻ tham lam, một đôi cẩu nam nữ.

Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng giận, cô gọi điện thoại cho phóng viên, nói cho bọn họ Trần Do Mỹ đang ở khu biệt thự thành Tây, đang được Cố Nam Thành bao nuôi.

Không bao lâu sau, bên ngoài biệt thự thành Tây có đầy phóng viên đứng canh, có vài người còn tìm mọi cách lẻn vào.

Mà Cố Nam Thành đã ở lại công ty một đêm, dùng hết khả năng cứu lại danh dự của mình và tổn thất của công ty.

Sáng sớm Nam Tầm liền nhìn thấy Cố Nam Thành một đêm chưa ngủ, vành mắt đen nhánh, hai mắt đầy tơ máu, cằm đã mọc râu, mặt đầy mệt mỏi.

Nam Tầm cười, cười rất dửng dưng hả hê.

Cô ấy nói: “Làm vợ chồng nhiều năm như thế, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của anh, thật là khó được.”

Cố Nam Thành nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi: “Nam Tầm, con mẹ nó có phải cô điên rồi hay không?”

Nam Tầm nhếch khoé môi lên cao cao, như một người chiến thắng: “Thế nào, trò chơi mới vừa bắt đầu đã chịu không nổi sao?”

Cố Nam Thành nhìn cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy nụ cười châm chọc và cả con người này đều vô cùng chướng mắt: “Nam Tầm, tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn muốn tiếp tục làm bà Cố thì tốt nhất là an phận cho tôi, nếu cô không muốn thì có thể lập tức đến Cục Dân Chính ly hôn.”

Khóe miệng Nam Tầm cứng đờ, nụ cười cưỡng ép nặn ra lập tức rách nát, nhưng chỉ hai giây sau, khóe miệng cô lại nhếch lên càng cao, tươi cười càng xán lạn: “Ly hôn? Được thôi, anh tay trắng không mang tài sản gì đi thì tôi ly hôn.”

Cố Nam Thành khó có thể tin: “Nam Tầm, lời này mà cô cũng nói ra được? Nhiều năm qua cô ăn sung mặc sướng, dùng đồ dưỡng da giá trên trời, ở biệt thự, lái siêu xe ngàn vạn, đồ đến duỗi tay cơm tới há mồm, người thấy cô cũng phải kính trọng gọi một tiếng bà Cố, những thứ này không phải Cố Nam Thành này cho cô sao?”

“Xe, nhà, trang sức của cô, có cái nào mà Nam Tầm cô bỏ ra một đồng tiền? Nam gia được như hôm nay cũng là tôi một tay nâng đỡ lên, muốn tôi không đem một đồng mà ly hơn, cô nghĩ mình là ai?”

Nhìn xem, xem bộ mặt thật của người đàn ông này. Đây là người đàn ông lúc trước quỳ gối trước mặt cô, luôn mồm thề thốt, hứa hẹn sẽ yêu cô, cưng chiều cô, bảo vệ cô cả đời.

Lúc trước cô tin lời hứa đó nên chấp nhận gả cho gã.

Bảy năm, không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, không ngờ người đàn ông mình lựa chọn lại là người vô trách nhiệm như vậy, gã coi những thứ cô có được từ gã là ban ân ban thưởng.

Hình như gã đã quên lúc trước từng mặt dày mày dạn theo đuổi cô, từng quỳ xuống trước mặt cô, đau khổ cầu xin cô gả cho gã như thế nào.

Nếu lúc ấy cô không chấp nhận thì có lẽ gã còn muốn nhảy xuống biển.

Nhưng hiện tại, nhìn người đàn ông trước mắt, người mà cô yêu nhiều năm qua.. Giờ khắc này, Nam Tầm cảm thấy tình cảm và những gì mình bỏ ra nhiều năm qua đều đúc cho chó ăn.

Lòng Nam Tầm tràn đầy bi ai, khóe miệng cũng hơi kéo xuống: “Vậy theo ý anh, phải là tôi tay trắng rời đi đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.