Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 372:




Chương 372

Qua thật lâu sau, Lăng Tiêu mới buông cô ra.

Thịnh Hoàn Hoàn rất tỉnh táo, cứ như chưa xảy ra chuyện gì, cúi đầu tiếp tục giúp hắn xử lý vết thương, nhưng lại cảm thấy sau lưng không rét mà run.

Cô không cần ngẩng đầu cũng biết sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến mức nào, nhưng lúc này cô thật sự rất bình tĩnh, không xấu hổ cũng không tức giận.

Lăng Tiêu không nổi cơn, mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn xử lý xong miệng vết thương, cất hòm thuốc đứng lên, lúc này Lăng Tiêu đột nhiên nắm lấy tay cô, dùng sức kéo mạnh một cái.

Trời đất quay cuồng, Thịnh Hoàn Hoàn bị đè trên ghế.

Lăng Tiêu nhìn xuống cô, trên mặt mang theo lửa giận như hủy thiên diệt địa: “Không hỏi xem vì sao tôi lại hôn cô à?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất biết nghe lời mà hỏi: “Vì sao?”

Lăng Tiêu cả giận nói: “Bởi vì cô rất giống bạn gái cũ của tôi ở Mỹ.”

Bạn gái cũ?

Tính luôn vợ trước của hắn và Lam Nhan, xem ra Lăng Tiêu thật sự có không ít phụ nữ, là ai nói Lăng Tiêu không gần đàn bà?

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn tĩnh lặng như nước: “Phải không, vậy thì thật là vinh hạnh của tôi.”

Lăng Tiêu hận vẻ mặt lạnh nhạt đáng chết và lời nói móc họng của cô, hắn âm trầm cắn răng mà nói: “Đương nhiên, nhưng mùi vị của cô kém xa cô ấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn không thèm quan tâm, không lạnh không nóng mà nói: “Không làm anh vừa lòng thật là tội lỗi của tôi, nếu anh hoài niệm có thể đi tìm cô ấy, tôi tuyệt đối không hỏi tới.”

Vừa nói xong, Lăng Tiêu đã bóp lấy cổ cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, có phải cô muốn chết hay không?”

Tuy dáng vẻ nổi trận lôi đình của Lăng Tiêu thực dọa người, nhưng trên thực tế cũng không dùng chút sức lực nào.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết hắn đang nổi giận cái gì, kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi chiều ý anh, anh cũng không vui, không chiều theo anh cũng không vui, vậy rốt cuộc anh muốn tôi trả lời anh như thế nào?”

Sắc mặt Lăng Tiêu âm trầm đáng sợ, cô không hề có phản ứng với nụ hôn của hắn, còn hào phóng bảo hắn ra ngoài tìm người khác, có lẽ đây là sỉ nhục lớn nhất đối với một người đàn ông.

Hắn không có sức hấp dẫn với cô sao? Hay là trong lòng cô đang nghĩ đến người đàn ông khác?

Ánh mắt sắc bén như dao của hắn như đâm thẳng vào cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, dáng vẻ hiện tại của cô thật làm người ta buồn nôn, còn ăn nói móc họng như thế sẽ chỉ làm tôi càng chán ghét cô.”

Dứt lời, Lăng Tiêu chán ghét buông cô ra, tiện tay cầm lấy áo khoác rồi mặc lên người, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi dậy khỏi ghế, mặt mày tái nhợt nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, mấy chữ “Buồn nôn” và “Chán ghét” này của hắn vẫn làm cô tổn thương.

Nhưng cô không để bụng hắn thích hay ghét, bởi vì cô không muốn lại làm Thịnh Hoàn Hoàn luôn cố lấy lòng hắn như ban đầu.

Trước một giây Lăng Tiêu đóng sầm cửa bỏ đi, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở miệng gọi hắn lại: “Lăng Tiêu.”

Lăng Tiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chuyện đêm nay cảm ơn anh, quà đầy tháng của Sam Sam quá quý trọng, tôi sẽ gửi tiền đến tài khoản của anh, cả cửa hàng mợ tôi muốn nữa, tôi và mẹ có…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.