Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 352:




Chương 352

Lăng Tiêu nhìn nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn cứ liên tục tuôn rơi, trái tim hắn như bị một bàn tay siết chặt, rầu rĩ đau đớn

Tuy rằng tay hắn đang bóp cổ cô, nhưng căn bản không dùng sức, cô có cần khóc thành như vậy không?

Nói xong lời cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn không thể khống chế mà nghẹn ngào: “Anh biết nơi đó tối đến mức nào, lạnh đến mức nào, khủng bố đến mức nào không? Anh biết nơi đó không có cả WC không? Anh không biết, bởi vì anh hoàn toàn không để bụng tôi phải chịu đựng những gì ở dưới đó.”

Lăng Tiêu luôn trầm mặc nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn cực lực khống chế cảm xúc mất khống chế của mình, một lúc sau mới dần dần bình tĩnh trở lại: “Tôi biết anh có khúc mắc với chuyện gì đó, nhưng Lăng Tiêu, nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”

Ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống: “Cô muốn ly hôn?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lần trước ở văn phòng của ba, lúc anh bảo tôi lựa chọn, tôi đã muốn nói cho anh biết, nếu ngày nào đó tôi thật sự muốn ly hôn thì nhất định không liên quan gì đến người khác, mà là vì sự lạnh nhạt và ngờ vực của anh.”

…..

Lăng Tiêu đi rồi, sau khi đi ra từ phòng Thịnh Hoàn Hoàn, hắn không nói một lời mà rời khỏi Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết cô nói nhiều như thế có làm hắn xét lại bản thân hay không, nhưng cô biết mình sẽ không hao hết tâm tư đi lấy lòng hắn như trước kia nữa.

Nếu không thể thay đổi Lăng Tiêu, dù cô nỗ lực bao nhiêu cũng uổng phí, nếu Lăng Tiêu không tự xét lại thì về sau chuyện này sẽ không ngừng xảy ra.

Cứ thế mãi, lặp đi lặp lại, cho dù cô không bị bức tử thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hắn bức điên.

Lúc ăn cơm trưa, Thịnh phu nhân thấy Thịnh Hoàn Hoàn đã dịu lại, trừ cảm xúc hơi sa sút ra thì không có gì không ổn.

Vì thế Thịnh phu nhân hỏi: “Lại cãi nhau?”

Vừa rồi Lăng Tiêu muốn ở lại ăn cơm, nhưng sau khi đi xuống lầu thì bình tĩnh rời đi, Thịnh phu nhân đoán hai người trẻ tuổi này lại cãi nhau nữa rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu: “Không cãi nhau.”

“Vậy sao đột nhiên đi rồi?”

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời.

Thịnh phu nhân lại hỏi: “Vậy cậu ta có đến tiệc đầy tháng ngày mai không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tùy anh ta.”

Hắn muốn tới thì tới, không muốn tới thì chẳng ai miễn cưỡng được hắn.

Thịnh phu nhân nhăn mày, rõ ràng hai người này đang chiến tranh lạnh, còn nói không cãi nhau?

Nếu cô không muốn nói, Thịnh phu nhân cũng không tiếp tục đề tài nặng nề này: “Bà ngoại con đã lên máy bay, đến đây chắc cũng đã khuya, cậu con bọn họ trễ hơn một chút, đến trưa ngày mai mới đến.”

“Sao bà ngoại lại không về chung với cậu?”

Gấp đến mấy cũng không cần vội như vậy!

Thịnh phu nhân trầm ngâm nói: “Buổi sáng lúc con trở về cứ như mất hồn, còn hỏi mẹ câu kia, lúc ấy mẹ sợ quá nên đã gọi cho bà ngoại con, xin bà mau mau trở về. Cũng may con chỉ bị kinh sợ, Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh lại đây một chuyến, hôm nào chúng ta phải cảm ơn người ta mới được.”

Thịnh Hoàn Hoàn có chút ấn tượng với việc này, nghe Thịnh phu nhân kể lại thì cảm thấy thật sự nên cảm ơn người ta: “Dạ.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.