Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 336:




Chương 336

Từ khi kết hôn tới nay, số lần Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn thân mật có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần nào Lăng Tiêu cũng tẻ ngắt kết thúc hứng thú trong sự sợ hãi và cứng đờ của Thịnh Hoàn Hoàn.

Nhưng lần này…

Lăng Tiêu nghe tiếng hít thở hỗn độn của mình, độ nóng trong mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt đen xẹt qua một tia tức giận, tiếp theo duỗi tay đẩy cô ra.

Phía sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn đánh vào bồn tắm, đau đớn nhăn mày lại, cô mở to mắt hạnh mơ màng, hoang mang nhìn hắn, hô hấp cô đang bất ổn, mặt ửng đỏ quyến rũ mê người, hiển nhiên cũng đã động tình.

Nhìn cô gái mặt như đào hoa trước mắt, Lăng Tiêu duỗi tay bóp lấy cằm cô, lầm bầm như tiếng nỉ non: “Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì mà làm bọn họ nhớ mãi không quên.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe không hiểu, bất mãn nhìn hắn kháng nghị: “Lăng Tiêu, anh véo tôi đau.”

Ngón cái của Lăng Tiêu mơn trớn môi đỏ của cô, giọng nói lại mang theo hơi lạnh làm người ta sởn tóc gáy: “Biết đau thì vì sao không học ngoan?”

Dứt lời, Lăng Tiêu đứng lên, đi nhanh ra ngoài.

Vinson còn quỳ gối ngoài cửa, tóc mái thật dày che khuất ngũ quan thanh tú và đôi mắt lạnh nhạt của anh.

Lăng Tiêu đứng trước mặt anh, nhìn từ trên cao xuống, không nói câu nào mà chỉ trầm mặc nhìn.

Thân thể Vinson cứng đờ, đáy mắt tăng thêm một tia cung kính: “Xin Lăng thiếu trừng phạt.”

Lăng Tiêu nói: “Trừng phạt, cậu làm sai cái gì mà cần trừng phạt?”

Vinson rũ đầu càng thấp: “Làm lạc mất thiếu phu nhân là tôi thất trách, lại càng không nên động lòng trắc ẩn với thiếu phu nhân, phản kháng mệnh lệnh của Lăng thiếu.”

Lăng Tiêu mang đầy hơi lạnh, hiện giờ khí thế trở nên càng lạnh lẽo sắc bén: “Cậu theo tôi nhiều năm như thế, lần đầu làm tôi thất vọng lại là vì một cô gái.”

Vinson trầm mặc một lát rồi nói: “Lăng thiếu, thiếu phu nhân không giống những cô gái khác, cô ấy đáng được tôn trọng.”

“Cậu rất nể phục cô ấy?”

Vinson không phủ nhận: “Đúng vậy.”

Nghe được câu trả lời, đôi môi hồng nhạt của Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch lên, hắn đánh giá Vinson hồi lâu mới mở miệng nói: “Cậu đâu chỉ đơn giản là động lòng trắc ẩn.”

Vinson lập tức biến sắc, quỳ xuống đất, đôi tay dán vào mặt đất: “Lăng thiếu hiểu cho, Vinson tuyệt đối không dám có suy nghĩ không an phận với thiếu phu nhân, về sau sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa.”

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Vinson hồi lâu mới mở miệng: “Thôi, trở lại vị trí ban đầu của cậu đi!”

Vinson giật mình, sau đó cung kính nói: “Thưa vâng.”

Tiếp theo Vinson đứng lên, rời khỏi Lăng gia, kể từ hôm nay, nhiệm vụ bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn đã kết thúc.

Sau khi Vinson rời đi, Lăng Tiêu gọi Bạch quản gia tới rồi dặn dò ông mấy câu, Bạch quản gia nghe xong thì sắc mặt trầm xuống: “Thiếu gia, tuyệt đối không được đâu!”

Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn ông, không giận đã oai: “Ông cũng muốn giống như Vinson?”

Bạch quản gia cúi thấp đầu xuống: “Tôi không dám.”

Lăng Tiêu nói: “Đêm nay ông tự làm theo ý mình, tôi không so đo với ông, nhưng không cho phép có lần thứ hai.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.