Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 289:




Chương 289

Câu trào phúng của Thịnh Hoàn Hoàn và tiếng cười to của Lăng Kha làm Tề Lãng cảm thấy bị sỉ nhục, anh ta xanh mét mặt mày trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cắn răng nói một câu: “Cô chờ cho tôi.”

Nói xong, anh ta đi nhanh ra cửa.

Nhưng vừa bước ra phòng bệnh thì cổ áo anh ta đã bị người ta kéo lên, sức lực mạnh đến mức suýt nhấc bổng anh ta khỏi mặt đất.

Tề Lãng giật mình, khủng hoảng trợn to hai mắt, kết quả lại phát hiện đối phương là một cô gái, còn là một cô gái dáng người mảnh khảnh khuôn mặt xinh đẹp.

Nam Tầm lạnh lẽo nhìn người đàn ông trên tay: “Chuyện này còn chưa xong, bác sĩ muốn đi đâu?”

Tiếng cười khoa trương của Lăng Kha còn chưa ngừng lại: “Hai vạn… Ha ha hai vạn… Bác sĩ, anh muốn tôi cười chết sao?”

Tề Lãng lấy lại tinh thần, sắc mặt tiếp tục thay đổi, anh ta tức giận trừng Nam Tầm: “Cô buông tay, nếu không tôi kiện cô đánh nhân viên y tế.”

Tề Lãng giãy giụa, nhưng Nam Tầm lại không chút lung lay.

Nam Tầm xuất thân từ trường quân đội, cao 173 cm, dưới chân là đôi giày 6 phân, cao hơn Tề Lãng một cái đầu, hơn nữa sức lực cô mạnh bẩm sinh, Tề Lãng căn bản không phải đối thủ của cô.

Nam Tầm nhìn anh ta như nhìn một con kiến: “Anh có thể kêu lớn tiếng một chút, tôi không ngại để cả bệnh viện đến xem trò cười này.”

Dứt lời, Nam Tầm “Ném” Tề Lãng vào trong phòng: “Còn chưa làm rõ mọi chuyện, anh đừng mơ đi đâu cả.”

Nam Tầm sắc bén nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Chuyện như thế nào?”

“Có lẽ là nghe em với Lăng Kha nói chuyện, cảm thấy em là gái ngoại tỉnh không giao nổi cả tiền thuốc men, lại thấy em có một mình nên muốn thả dê.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Tề Lãng có chút chật vật, duỗi tay tháo cây kim trên mu bàn tay xuống, đã đến nước này cô không muốn ở lại bệnh viện này nữa.

Lăng Kha thật vất vả mới ngưng được tiếng cười, giơ tay chùi chùi khóe mắt, mẹ nó, thực sự có nước mắt.

Cô cười nói: “Đã lâu không gặp được người mù đến mức này, mà nhìn anh có vẻ rất hào hoa phong nhã, thật thú vị, chị Nam Tầm, chúng ta tới dạy anh ta làm người thế nào đi.”

“Được thôi.”

Chỉ thấy Nam Tầm lạnh lẽo nhếch khoé miệng lên, lại kéo lấy cổ áo Tề Lãng, lôi anh ta đi nhanh ra phía ngoài.

Tề Lãng sợ hãi, thật đáng thương, là đàn ông mà sức lực của anh ta còn không bằng một cô gái, chỉ có thể dùng miệng uy hiếp: “Tôi cảnh cáo cô mau buông tôi ra, các ngươi càn rỡ như thế, tôi muốn kiện các ngươi.”

Nam Tầm liếc anh ta một cái: “Được thôi, tôi chờ anh kiện.”

Sau đó cô ấy kéo thẻ nhân viên của Tề Lãng xuống rồi ném về hướng Lăng Kha: “Lăng Kha tra rõ hắn, chị cũng muốn xem trong lúc hành nghề hắn đã sàm sỡ bao nhiêu cô gái.”

“Được!” Lăng Kha lập tức lấy di động ra gọi.

Trần Do Mỹ không nghĩ mình tới bệnh viện này đổi thuốc thuận tiện cười nhạo Thịnh Hoàn Hoàn tối hôm qua bị Lăng Tiêu ném ở bệnh viện lại gặp được hình ảnh nóng như vậy,

Chuyến đi hôm nay thật là đáng giá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.