Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 261:




Chương 261

“A?” Bạch quản gia hơi ngơ ra, không khỏi nhớ tới ngày Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn lấy giấy kết hôn, Lăng Tiêu bảo Thịnh Hoàn Hoàn phơi nắng tận một ngày: “Thiếu gia, ý của ngài là?”

Lăng Tiêu không để ý mà nói: “Phơi nắng nhiều, đổ mồ hôi nhiều thì mới khỏe được.”

Bạch quản gia lo lắng nói: “Nhưng sức khoẻ của thiếu phu nhân…”

Lăng Tiêu cười lạnh: “Tôi thấy cô ta rất khoẻ.”

Bạch quản gia: “…”

Vì thế không bao lâu sau, Bạch quản gia liền đi gõ cửa.

Thịnh Hoàn Hoàn đang học rất tập trung, Bạch quản gia gõ rất nhiều lần cô mới đáp: “Tiến vào.”

Bạch quản gia đẩy cửa bước vào, Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm dài trên bàn trà khắc khổ học tập, trên mặt còn đeo cặp kính mắt, vẻ mặt điềm tĩnh nghiêm túc, nhìn y như một sinh viên xinh đẹp thanh thuần.

Bạch quản gia nhăn mày: “Thiếu phu nhân, bệnh của ngài còn chưa khỏi, sao lại ngồi trên sàn nhà?”

Mặt đất rất lạnh, tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn còn sốt cao 40 độ.

Thịnh Hoàn Hoàn không cho là đúng, ngẩng đầu nhìn Bạch quản gia: “Có chuyện gì sao?”

Bạch quản gia nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy vậy thì tháo kính xuống: “Bạch quản gia, có việc gì cứ nói thẳng đi!”

Bạch quản gia cong người trước Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu gia bảo ngài đi ra ngoài phơi nắng thêm, đừng cứ ngồi trong phòng.”

Thịnh Hoàn Hoàn liên tục nghiền ngẫm những lời này hồi lâu, mãi đến khi nhớ đến trừng phạt của Lăng Tiêu đối với cô ngày nhận giấy kết hôn thì mới hiểu được ý hắn.

Phản ứng của cô rất bình tĩnh: “Lần này lại là vì nguyên nhân gì?”

Bạch quản gia cúi thấp đầu xuống: “Thiếu gia nói, thân thể thiếu phu nhân quá yếu, phơi nắng thêm để ra mồ hôi thì mới khỏe mạnh được.”

Sức khoẻ cô yếu thế à? Cũng không nghĩ xem cô vì ai mới sinh bệnh, nếu cô yếu, sức khoẻ không tốt thì có thể khỏi nhanh như thế sao?

Không có nguyên nhân gì tức là do hắn chán ghét cô, không muốn cô được yên lành.

“Tôi đã biết.” Thịnh Hoàn Hoàn khép sách lại, đứng lên.

Bạch quản gia hô một tiếng ra ngoài cửa, hầu gái bưng đủ loại sản phẩm chống nắng tiến vào: “Thiếu phu nhân, bôi thêm chút kem chống nắng, mặc áo dài tay, đội mũ che nắng, đừng phơi hư da mình.”

“Là ý của Lăng Tiêu hay là của Bạch quản gia?” Thịnh Hoàn Hoàn thực nghi hoặc, sao Bạch quản gia đột nhiên quan tâm cô như thế?

Bạch quản gia cười cười: “Đương nhiên là ý của thiếu gia, tuy rằng ngài ấy không nói rõ, nhưng tôi biết ngài ấy có ý này.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Thì ra là ông đoán.”

Cô biết ngay lời nói này đâu thể nào phát ra từ cái mồm của Lăng Tiêu.

Bạch quản gia: “… Thiếu phu nhân, tôi đi theo thiếu gia từ nhỏ, luôn rất hiểu ngài ấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn không nói thêm gì nữa, nhìn đống kem chống nắng kia, cô duỗi tay chọn một tuýp từ trong đó: “Được rồi, đi ra ngoài đi, tôi lập tức đi xuống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.