Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 234:




Chương 234

Tiếng hô kinh ngạc này làm mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Bạch Sương và Lam Tiếu, mọi người chấn động, sao đi WC lại thành như vậy?

Lăng Phi lập tức chạy qua chỗ Lam Tiếu, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, có phải té ngã không, không bị thương đó chứ?”

Lam Tiếu mếu máo, ôm Lăng Phi mà bật khóc: “Lăng Phi… Anh nhất định phải làm chủ giúp em…”

Lam Tiếu là em họ của Triệu Giai Ca, cho nên lúc này Triệu Giai Ca cũng đi tới bên cạnh Lam Tiếu và Bạch Sương, ánh mắt lại tập trung vào Trần Phỉ Phỉ: “Trần tiểu thư, xin hỏi đây là chuyện gì?”

Trần Phỉ Phỉ còn chưa mở miệng thì Bạch Sương đã tức giận chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Là cô ta, là cô ta kéo tóc chúng tôi, ấn chúng tôi vào trong nước.”

Trần Phỉ Phỉ rất đau đớn nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, chị thật không ngờ em lại biến thành như vậy, Lam Tiếu và Bạch Sương chỉ quan tâm em nên mới nói nhiều vài câu, sao em có thể tàn nhẫn như vậy, em làm chị thất vọng quá.”

Lúc này, Lam Tiếu nhu nhược đáng thương khóc lóc kể lể: “Da đầu em suýt bị cô ta xé rách, chị dâu, rốt cuộc em đắc tội chị cái gì mà chị lại đối xử với em như vậy?”

Nghe Lam Tiếu lên án, sắc mặt Lăng Phi trầm xuống.

Khó trách bị anh hai đuổi ra khỏi cửa, thì ra tiểu thư đứng đầu Hải Thành lại có đức hạnh này, thế mà bà nội còn khen cô không dứt miệng.

Trên gương mặt của Triệu Giai Ca mang đầy bất mãn đối với Thịnh Hoàn Hoàn, ngũ quan xinh đẹp nhăn lại: “Thịnh tiểu thư, vì sao cô lại làm như vậy?”

Mọi người tức giận nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy cô không cho là đúng mà cười cười, nói ra một câu rất tuỳ tiện: “Họ muốn bị đánh, tôi có lý do gì không chiều lòng họ?”

Ý cô chính là Lam Tiếu và Bạch Sương thiếu ăn đòn, xứng đáng bị trừng trị.

Đôi mắt Triệu Giai Ca trầm xuống: “Thịnh tiểu thư, xin ăn nói cẩn thận.”

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn muốn mở miệng lần nữa, Lam Tiếu liền tủi thân bi thương nói: “Bỏ đi chị họ, em muốn về nhà, chị dẫn em về nhà đi!”

“Chị dâu phải xin lỗi.” Rốt cuộc Lăng Phi cũng mở miệng, anh ta tức giận trừng Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi muốn chị xin lỗi Lam Tiếu.”

“Đúng vậy, phải xin lỗi, Thịnh Hoàn Hoàn mau xin lỗi Lam Tiếu và Bạch Sương.” Không ít người ở đây đều phẫn nộ phụ họa.

Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười, nụ cười mang theo vài phần trào phúng, lãnh lẽo lại xinh đẹp xấu xa, tựa như yêu tinh câu hồn.

Mặc kệ người khác ồn ào thế nào, cô bình tĩnh chỉ vào Lam Tiếu và Bạch Sương, nhìn người đàn ông bên cạnh mà nói ra một câu kinh người: “Vừa rồi họ nói anh là cái mông lạnh đó.”

Trần Phỉ Phỉ: “…”

Mọi người: “…”

Lăng Tiêu nhìn cô gái như yêu cơ trước mặt, lạnh lùng mở miệng: “Ai nói?”

“Cô ta, không, hình như là cô ta, đúng, chính là cô ta.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chỉ vào Trần Phỉ Phỉ, tiếp theo lại chỉ về hướng Lam Tiếu.

Vì thế ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu tập trung lên Lam Tiếu, lập tức dọa cô ta xanh xao mặt mày: “Không, lời này không phải em nói, là Trần Phỉ Phỉ nói.”

Đảo mắt Lam Tiếu đã bán đứng Trần Phỉ Phỉ.

Thật quá ngu ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.