Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 122:




Chương 122

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Bạch quản gia, Bạch quản gia lắc đầu với cô, ông cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Một lúc sau, cậu nhóc mới bình tĩnh lại, giãy giụa chui ra khỏi ngực Thịnh Hoàn Hoàn, chạy về hướng phòng cho trẻ.

Không bao lâu sau, cậu nhóc cầm tấm bản vẽ và bút đi ra.

Cậu nghệch ngoạch mấy lần, viết xuống mấy chữ trên bản vẽ: “Don’t go.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chữ trên bản vẽ mới nhận ra cậu nhóc này biết chữ, thế mà đến bây giờ cô mới biết.

Lăng Thiên Vũ mới 4 tuổi mà còn chưa biết nói, Thịnh Hoàn Hoàn đâu ngờ cậu còn biết viết chữ.

Trước đó cô có viết mấy chữ đơn giản để dạy cậu, ví dụ như lớn nhỏ, trên dưới, nhìn dáng vẻ thì cậu nhóc không biết, hiện tại cô mới nhận ra cậu không biết tiếng Trung, nhưng lại biết tiếng Anh.

Khiếp sợ trong lòng Bạch quản gia không ít hơn Thịnh Hoàn Hoàn bao nhiêu, nửa năm qua ông cũng không nhận ra Lăng Thiên Vũ biết viết chữ.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên Lăng Thiên Vũ chủ động cầm bút giao lưu với người khác từ khi đến Hải thành.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn câu nói kia thì cười nói với cậu nhóc: “Dì sẽ không đi.”

Tiếp đó cậu nhóc lại viết xuống một câu: “Never go.”

Never go – Đừng bao giờ đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn câu nói này thì nhíu mày lại: “Có phải là ai nói với con cái gì không?”

“Dad.” Ba ba.

Lăng Tiêu?

“Ba ba nói cái gì với con?”

“Don’t go. I’ll be obedient.” Đừng đi, con sẽ nghe lời.

Thịnh Hoàn Hoàn đại khái đoán được cuộc đối thoại giữa Lăng Tiêu và cậu nhóc.

Lăng Thiên Vũ là nguyên nhân duy nhất để cô ở lại Lăng gia, nếu cô không còn tác dụng này nữa, hoặc còn không bằng một bác sĩ tâm lý thì Lăng Tiêu sẽ không giữ cô lại.

Hẳn lời này là Lăng Tiêu nói với cậu nhóc sau khi thức dậy vào sáng nay.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết hiện tại Lăng Tiêu có nuôi ý định này không, hay chỉ vì tối hôm qua cậu nhóc không kiềm chế được nỗi lòng, cho nên nghĩ cách hù dọa cậu một chút.

Nhưng dù thế nào, chỉ cần cô không còn tác dụng trấn an cậu nhóc thì kết quả sau cùng cũng là rời khỏi Lăng gia.

Từ khi gả vào Lăng gia, một câu ‘Never go’ của Lăng Thiên Vũ đã làm trái tim cô vô cùng lạnh giá.

Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn nói với bản thân, tuyệt đối không được yêu Lăng Tiêu, nếu không mình sẽ mang đầy vết thương lần nữa. Bởi vì Lăng Tiêu không có trái tim.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mình, Lăng Thiên Vũ trở nên sợ hãi và sốt ruột, cậu lập tức viết xuống một từ đơn, sau đó giật giật tay áo Thịnh Hoàn Hoàn bảo cô nhìn.

Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại, ánh mắt rơi xuống bàn vẽ, sau đó liền đỏ mắt.

Chỉ thấy trên bàn vẽ có viết: “Mom.”

Mom – mẹ.

Mẹ, cún con này lại gọi cô là mẹ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.