Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1130:




Chương 1130

Thẩm Tu Nghi như ác quỷ leo ra từ Địa Ngục, lạnh lùng âm hiểm nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ông giết cả nhà của tôi, ông không có kết cục tốt đâu.”

Lăng Hoa Thanh không e dè mà cười lạnh: “Kết quả của tôi như thế nào thì không ai biết, nhưng kết quả của cô thì rất bi thảm.”

Vừa dứt lời, vệ sĩ tiến lên vặn tay của Thẩm Tu Nghi một cái, bẻ gãy luôn cánh tay còn lại của cô ấy.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết đau đớn tràn ra từ miệng Thẩm Tu Nghi.

“Đừng đụng vào cô ấy, đừng đụng vào cô ấy…” An Lan liều mạng giãy dụa, khóc rống la lên: “Lăng Hoa Thanh, ông tha cho cô ấy đi, là tôi bảo cô ấy hạ độc trong trà, ông muốn giết thì cứ giết tôi này.”

Lăng Hoa Thanh cắn chặt răng, hai bên mặt phình lên.

Ông ta đột nhiên quay người bóp lấy cổ An Lan, sắc mặt âm trầm khủng bố: “Có phải bà nghĩ tôi không nỡ giết bà không? Thẩm Tu Niên, An Niên, bà dám dùng tên của gian phu để đặt tên cho con tôi.”

Tay Lăng Hoa Thanh càng bóp chặt, An Lan không thể thở nổi, ngạt thở đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng bà không giãy dụa.

Càng giãy dụa thì Lăng Hoa Thanh sẽ càng làm thẳng tay.

An Lan đã không nhớ rõ mình suýt bị Lăng Hoa Thanh bóp chết bao nhiêu lần, đây là bài học kinh nghiệm rút ra từ rất nhiều lần.

“Muốn chết?” Quả nhiên, sức lực trên tay Lăng Hoa Thanh đã nới lỏng: “Tôi sẽ không để bà chết, nhưng con ả này không được may mắn như bà.”

Lăng Hoa Thanh thu tay lại rồi âm u nhìn về phía Thẩm Tu Nghi trên mặt đất.

Gương mặt đỏ bừng của An Lan lập tức trắng bệch đi, sợ hãi thét lên với Lăng Hoa Thanh: “Đừng động vào cô ấy, nếu không tôi sẽ để ông hối hận.”

Lăng Hoa Thanh ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cảnh cáo của An Lan, đưa tay nhẹ nhàng vung lên với vệ sĩ đang cầm ấm trà bên cạnh.

Vệ sĩ hiểu ý gật đầu, lập tức nhanh chân đi về hướng Thẩm Tu Nghi, đưa tay bóp lấy cằm cô ấy rồi đổ nước vào.

Hai cánh tay của Thẩm Tu Nghi bị bẻ gãy nên không có sức phản kháng trước vệ sĩ trẻ tuổi cường tráng.

An Lan bị hai vệ sĩ khống chế mà điên cuồng kêu khóc: “Đừng… Đừng… Tha cô ấy đi, cầu xin các người tha cho cô ấy đi…”

Nhưng tiếng kêu khóc của An Lan lại không cứu vãn được gì, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Tu Nghi bị rót độc trà rồi ngã xuống trước mặt mình, nôn từng ngụm máu ra ngoài.

Lăng Hoa Thanh bóp lấy cằm An Lan, ép bà nhìn thẳng vào Thẩm Tu Nghi đang giãy dụa trước khi chết: “Xem kỹ đi, nhớ kỹ mùi vị cái chết này, con ả chết thay bà đó, nếu có lần sau nữa thì ả chính là kết cục của bà.”

“Tu Nghi… Tu Nghi…” An Lan nhìn thân thể Thẩm Tu Nghi co giật trên mặt đất mà khóc không thành tiếng: “Đừng… Cầu xin ông Lăng Hoa Thanh, xin ông mau cứu cô ấy…”

Đương nhiên Lăng Hoa Thanh sẽ không cứu cô ấy, ông ta muốn An Lan trơ mắt nhìn Thẩm Tu Nghi chết đi, chỉ như vậy mới giải mối hận trong lòng ông ta, chỉ như vậy bà mới nhớ lâu được.

Rất nhanh Thẩm Tu Nghi đã không nhúc nhích nữa.

Vào thời khắc hấp hối, Thẩm Tu Nghi lộ ra vẻ mặt giải thoát với An Lan: “Phu nhân… Chiếu cố cho mình… Cho tốt…”

Nói xong, cô ấy vĩnh viễn nhắm mắt lại.

“Tu Nghi… Lăng Hoa Thanh tôi muốn giết ông…”

Cảm xúc của An Lan sụp đổ, mắt tối sầm xuống hôn mê bất tỉnh.

Lăng Hoa Thanh tiến lên ôm lấy An Lan rồi lạnh lùng nói với vệ sĩ trong phòng: “Xử lý thi thể sạch sẽ đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.