Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 980:




CHƯƠNG 980

Trước đây không so được thì bây giờ càng không cần nói đến.

Tô Khiết cũng thấy bất ngờ khi ông cụ Tô lên tiếng mời Nguyễn Hạo Thần trong tình huống như vậy, vì vậy nên cô khẽ lắc đầu ra hiệu cho Nguyễn Hạo Thần đừng nhận lời.

Nhưng, Nguyễn Hạo Thần thoáng liếc nhìn cô rồi quay đi, có vẻ như anh cố tình giả vờ không nhiêu thấy cô ra hiệu.

“Dạ vâng, vậy cháu cám ơn ông ạ.” Cái mà Nguyễn Hạo Thần chờ chính là câu nói này của ông, vì vậy nên anh nhận lời rất nhanh.

Ông cụ Tô: “…”

Thật sự thì giây phút này đây, ông cụ Tô có chút giật mình, ông không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi theo phép lịch sự thôi,

không hề có chút thành ý nào trong lời mời của ông, vậy mà Nguyễn Hạo Thần lại đồng ý.

Còn về chuyện bữa tiệc, nói thì nói dễ nghe là tiệc chúc mừng, nhưng thực chất là hông môn yến, nên không thích hợp chongười ngoài tham gia, huống chỉ người có thân phận như Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết thầm nghiến răng, cô biết Nguyễn Hạo Thần như vậy là cố tình.

Nhưng vì Ông cụ Tô đang ở đây, nên Tô Khiết không thể nói hay làm gì được.

“Thưa ông, tôi đi gọi xe đến.” Quản gia thấy tình huống vậy, bèn định đi gọi xe trước.

Ánh mắt Tô Khiết hơi trâm xuống, buổi sáng lúc cô tính lái xe đi ra ngoài, trong nhà xe không còn một chiếc nào hết, giờ quản gia đến đón ông nội xuất viện mà trong nhà cũng không còn xe.

Tô Trung Dung thật sự rất quá đáng.

Tô Khiết nghĩ đến bữa tiệc tối mà ông nội vừa nhắc đến? Tiệc tối? Tiệc nhà?

Nguyễn Hạo Thần cũng khẽ bàng hoàng, rõ ràng anh không nghĩ đến tình huống này.

“Xe của cháu để bên ngoài, nếu ông Tô không chê thì ngồi xe cháu về.” Cậu ba Nguyễn rất biết nắm lấy cơ hội.

Nghe vậy ông cụ Tô lại sửng sốt lần nữa, người ngoài đều nói Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, kiêu ngạo, trước khi đến đây ông vẫn tin những điều đó là thật.

Nhưng sau cuộc gặp mặt hôm nay thì ông cảm thấy anh là người rất nhiệt tình, khác hẳn với ông cụ Nguyễn.

“Như vậy không làm ảnh hưởng đến thời gian của tổng giám đốc Nguyễn chứ?” Ông cụ Tô vẫn cảm thấy không yên tâm, dù sao thì trước khi đến đây, hình ảnh của Nguyễn Hạo Thần trong mắt ông là người cao xa, khó mà chạm đến được.

“Không đâu, vừa đúng hôm nay cháu không có việc gì, vốn dĩ thời gian hôm nay của cháu là để… Nguyễn Hạo Thần khẽ cười, dáng vẻ khách sáo dịu dàng trên gương mặt anh khiến cho ông cụ Tô có chút bất ngờ.

“Được rồi, được rồi, đi thôi.” Tô Khiết nghe được lời anh nói thầm giật mình, liền nhanh chóng cắt ngang lời của anh, rồi dìu ông cụ Tô đi ra ngoài. Nguyễn Hạo Thần cũng không nói gì thêm nữa, anh nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, anh khẽ cười, đồng thời anh cũng phát hiện cô rất quan tâm đến ông cụ Tô.

Cho nên, chỉ cần xử lý tốt cửa ải của ông cụ Tô, đến lúc đó thì không chừng sự việc sẽ thuận lợi hơn.

Xe của Nguyễn Hạo Thần dừng cách cửa không xa, Tô Khiết bèn dìu ông cụ Tô đi thẳng ra xe.

“Ủa? Khiết Khiết, sao cháu biết xe của tổng giám đốc Nguyễn đỗ ở đây?” Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết đột nhiên hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.