Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 881:




Chương 881

“Uống thêm chút nữa đi.” Lý Vận thấy anh chỉ mới uống một ngụm là dừng lại, cô muốn cho anh uống thêm, cô lại gần giơ tay định đẩy ly rượu trong tay anh.

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay cô.

Lý Vận giật mình, tưởng Nguyễn Hạo Thần đã phát hiện ra, tuy rằng muốn chiếm lấy Nguyễn Hạo Thần, nhưng vẫn là sợ Nguyễn Hạo Thần, lúc này thân thể Lý Vận hiển nhiên run lên, có chút run rẩy nhìn Nguyễn Hạo Thần.

Tuy nhiên, Lý Vận phát hiện ra lúc này không có dấu vết của sự tức giận trên khuôn mặt Nguyễn Hạo Thần, cũng không phải là sự lạnh lùng thường cách người hàng ngàn dặm. Lúc này anh đang nhìn cô, đôi mắt có vẻ rất tập trung.

Hơn nữa, lúc này đây, anh chỉ nắm tay cô như thế, không dùng quá nhiều lực, cũng không vứt bỏ cô.

Lý Vận sững sờ, sau đó trong lòng mừng thầm, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi sao?

Hoặc Nguyễn Hạo Thần cuối cùng đã nhìn thấy vẻ đẹp của cô, bị vẻ đẹp của cô mê hoặc!

Lý Vận cười cười, cố ý tiến lại gần anh.

Nguyễn Hạo Thần không nhúc nhích, nhưng đôi mắt hơi nhíu lại âm trầm, sau khi ánh mắt Nguyễn Hạo Thần sáng lên, phát hiện Tommy đang nhìn mình rồi lại nhìn Lý Vận.

Nhìn từ xa có vẻ như Lý Vận đã ở gần anh rồi, thật ra giữa hai người vẫn có khoảng cách, Nguyễn Hạo Thần không thích phụ nữ đến gần mình, ngoại trừ vợ anh.

Nhìn thấy cô ta gần như vậy, nhưng Nguyễn Hạo Thần không đẩy cô ta ra, lúc này, trong lòng cô ta rất vui sướng, tâm hoa nộ phóng.

Có vẻ như cô ta đã thành công, đêm nay, anh là của cô ta.

Lý Vận muốn lại gần, cô ta muốn dán vào người anh, cô ta muốn dán thân thể mềm mại của mình vào trong ngực anh, cô ta nghĩ vậy thì anh sẽ càng không thể cưỡng lại được.

Giờ phút này lại gần như vậy, ngửi được hương vị đàn ông độc nhất vô nhị từ anh, khiến cô ta cảm thấy ngứa ngáy.

Tuy nhiên, Nguyễn Hạo Thần dùng sức lắc nhẹ tay cô ta, ngăn cô ta lại gần.

Lý Vận hơi giật mình, có chút bối rối, giương mắt nhìn anh.

“Đừng cử động, cứ đứng thế này.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lúc này nhàn nhạt cảnh cáo, nhưng vì không muốn bị người khác nghe thấy nên giọng nói của anh hơi trầm xuống.

Lý Vận cho rằng anh uống rượu, thuốc phát tác, cho rằng cơ thể của anh đã có phản ứng rồi nhưng đang cố gắng hết sức để chịu đựng.

“Thực ra thì không phải chịu đâu, chúng ta đổi chỗ khác đi.” Lý Vận cố hết sức giaaxm chân, ghé vào lỗ tai anh chậm rãi nói nhỏ.

Lúc này Lý Vận nở nụ cười, loại nụ cười vô cùng quyến rũ, lúc này Lý Vận muốn trực tiếp ôm Nguyễn Hạo Thần, nhưng bởi vì sức mạnh của tay anh, cô ta không thể tới gần anh.

Tuy nhiên, cô ta không vội, vì Nguyễn Hạo Thần đã uống rượu rồi, cô ta cần gì phải vội chứ?

Cô ta đợi, cô ta đợi Nguyễn Hạo Thần cầu xin cô ta…

Phương hướng của Tô Khiết lúc này là phía sau của Nguyễn Hạo Thần, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần, nhưng tình cờ cô lại có thể nhìn rõ mặt Lý Vận.

Vào lúc Lý Vận vừa bước chân đến gần bên tai Nguyễn Hạo Thần thì thào, ánh mắt Tô Khiết đúng lúc nhấc lên, liền nhìn thấy rõ ràng tất cả biểu cảm trên mặt Lý Vận.

Tất nhiên, từ góc độ của Tô Khiết lúc này, khoảng cách giữa hai người họ, tư thế của họ khá…

Tô Khiết hơi sững sờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.