Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 833:




Chương 833

“Ừ.’ Nguyễn Hạo Thần cũng không có phủ nhận, trực tiếp thừa nhận, giọng nói vẫn đạm nhạt như trước “Anh ba, là vì Hàn…” Tịch Xuyên vừa định nói Tô Khiết, đột nhiên nhớ tới cảnh cáo của anh ba, đổi giọng: “Là vì chị dâu sao?”

Lúc này đây, Nguyễn Hạo Thần không trả lời, nhưng mà Tịch Xuyên biết anh ta đoán không sai.

“Anh ba, em xem qua hiệp nghị của hai người, cho nên, em biết anh nghĩ thế nào, anh là nghĩ Nguyễn Thị hủy đi thì vĩnh viễn không thể rơi vào trong tay anh, vậy hiệp nghị của anh với chị dâu sẽ vĩnh viễn không hoàn thành, chị dâu sẽ không thể ly hôn với anh.” Tịch Xuyên hiểu Nguyễn Hạo Thần, cho nên ngay lập tức đoán trúng ý của Nguyễn Hạo Thần.

Tịch Xuyên hơi dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng là anh ba, anh có nghĩ đến, nếu Nguyễn Thị không còn, điều kiện tiên quyết của hiệp nghị cũng không còn, chị dâu còn cần tuân thủ cái gì?”

Nguyễn Hạo Thần nghe thế, con ngươi lóe kên, tay cầm điện thoại theo bản năng nắm chặt Không còn điều kiện tiên quyết, cô sẽ không tuân thủ sao?

“Cho nên, em lại cảm thấy nếu như Nguyễn Thị không còn, chị dâu ngược lại càng có lý do ly hôn với anh.” Tịch Xuyên cũng hiểu Nguyễn Hạo Thần kỳ thật không cần Nguyễn Thị, Tịch Xuyên càng rõ, năm đó ông cụ Nguyễn và cả Nguyễn Bạc Vệ làm việc quá đáng với mẹ Nguyễn Hạo Thần, chuyện đó tổn thương Nguyễn Hạo Thần quá sâu.

Cho nên, Nguyễn Hạo Thần kỳ thật cũng không có nhiều cảm tình với nhà họ Nguyễn.

Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, Nguyễn Hạo Thần cũng là người nhà họ Nguyễn, nếu để người khác biết Nguyễn Hạo Thần hủy Nguyễn Thị…

“Sẽ sao?” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần chớp chớp, đột nhiên hỏi một câu như vậy, không thể không nói câu hỏi này của cậu ba Nguyễn có chút sâu xa “Em cảm thấy sẽ.” Tịch Xuyên giật mình, khóe môi nhịn không được nở một nụ cười nhẹ, anh ba của anh ta bị tình cảm che mờ mắt rồi sao? Lại hỏi một chuyện ngây thơ như vậy Đây là anh ba mà anh ta biết sao?

“Tôi suy nghĩ một chút.” Một lát sau, giọng Nguyễn Hạo Thần lại truyền đến, rõ ràng đã thay đổi ý định “Vâng.” Tịch Xuyên nhanh chóng đáp lời, nhưng trong lòng thì có chút kinh ngạc, lần đầu tiên anh ba thay đổi ý định đơn giản như vậy.

Anh ba của anh ta dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào?

Đương nhiên, Tịch Xuyên biết rõ tất cả mọi thứ đều là vì Tô Khiết.

Anh ba muốn hủy Nguyễn Thị là vì Tô Khiết, muốn bỏ qua Nguyễn Thị cũng là vì Tô Khiết.

Mà lúc này, Tô Khiết đã đến thành phố A, đến địa điểm, cô nhắn cho đối phương một tin: “Tôi đến rồi.” “Vâng, vâng, lãnh đạo của chúng tôi đã đi đón cô, cô không gặp được sao ?” Bên kia lập tức trả lời.

Tô Khiết ngước mắt, nhìn thấy một người đàn ông đang đi về phía mình.

Ngay lúc nhìn thấy người nọ, Tô Khiết trực tiếp ngây người, đôi mắt trợn lên, cái gì?

Sao lại là anh ấy?

Lãnh đạo mà người trong tin nhắn nói là anh? Anh tự mình đến đón cô sao? !

Mà dáng vẻ của cô bây giờ?

Tô Khiết ngu ngơ như vậy một lúc, thế giới này thật sự rất nhỏ.

Tô Khiết nghĩ đến lúc này cô đã ngụy trang thành dáng vẻ ở thành phố A, hoàn toàn là dáng vẻ thật, mà dáng vẻ thật của cô, người thành phố A chưa từng gặp qua, ngay cả Nguyễn Hạo Thần cũng chưa từng thấy.

Cho nên, người nọ có thể nhận ra cô hay không.

Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, sau đó đi về phía người nọ.

Bước chân người nọ rất nhanh, cho nên hai người nhanh chóng mặt đối mặt.

“Cô là cô Đường?” Liên Cung nhìn Tô Khiết, ánh mắt hơi tối, giọng nói cũng có chút lạnh, hoàn toàn là giọng điệu lạ lẫm nguội lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.