Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 767:




Chương 767

Trong lòng Tô Khiết đột nhiên cảm động, cô nghe bà cụ Đường nói thì lại không nhịn được cười.

Lừa cô về làm vợ của Đường Lăng? Chuyện này có chút kinh khủng.

Bà cụ Nguyễn ngạc nhiên, Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết, bà ta vô cùng không hài lòng, bà cụ Đường còn muốn cưới Tô Khiết về làm vợ của Đường Lăng sao?

Bà cụ Đường nghĩ thế nào vậy? Chẳng lẽ bà cụ Đường mắt mù?

Trương Nguyệt Bình nhìn bà cụ Đường đột nhiên mở miệng nói: “Cô ta hạ độc Chính Tân nhà tôi, chuyện này không thể bỏ qua được, bà cụ Đường, bà phải nói lý lẽ mới được.”

“Lý lẽ, đương nhiên phải nói lý lẽ rôi, Chính Tân ngất xỉu đúng không, được rồi tôi nói Trác Hiểu Lam đến kiểm tra cho cậu ta, mọi người cũng biết năng lực của Trác Hiểu Lam rồi, đương nhiên nếu cô cân pháp y thì tôi sẽ gọi Mạnh Phi Phi tới, kỹ thuật chắc chắn đứng đầu.” Bà cụ Đường nói có vẻ tàn nhẫn, pháp y chính là kiểm tra xác chết.

“Chính Tân nhà tôi chưa chết đâu, bà đang nguyền rủa Chính Tân sao?” Cơ thể Trương Nguyệt Bình run lên.

“À, thì ra là chưa chết, nếu người chưa chết thì vì sao lại muốn bắt cô bé nhà tôi đi.” Lúc này bà cụ Đường coi Tô Khiết là cô bé nhà họ Đường.

Tô Khiết nhìn về phía Cố Chính Tân, phát hiện ngón tay Cố Chính Tân hơi động đậy, Tô Khiết thầm cười lạnh, quả nhiên cậu ta giả bộ bất tỉnh!

Người nhà họ Cố đúng là người này trâu bò hơn người kial Tô Khiết nhìn thấy cái nĩa phía sau bàn ăn, có lẽ có người vừa ăn nhưng chưa dọn đi.

Tô Khiết nhân lúc mọi người không chú ý thì cầm cái nĩa từ trên bàn, sau đó đâm mạnh vào đùi Cố Chính Tân, cô dùng hết sức lực, không chút nể tình.

“A.” Cố Chính Tân đột nhiên đau đớn, kêu lớn lên, trừng mắt nhìn Tô Khiết: “Cô, người phụ nữ đáng chết này, cô dám dùng nĩa đâm tôi?

Bởi vì vừa rồi cậu ta thua thê thảm nên không còn mặt mũi, sau đó giả bộ bất tỉnh, cậu ta nghe thấy ông nội muốn bắt cô lại thì trong lòng thầm đắc ý, không nghĩ tới người phụ nữ lại lấy nĩa đâm cậu ta, hơn nữa còn đâm mạnh như thế.

“Không có, tôi không làm gì cả.” Tô Khiết xòe tay ra, vẻ mặt vô tội.

Lúc này cái nĩa vẫn còn cắm vào đùi Cố Chính Tân, vừa nãy không ai nhìn thấy cô ra tay, cô không thừa nhận thì sao?

Tức chết bọn họ.

“Cô? Cô?” Cố Chính Tân không nói nên lời.

“Không phải anh đang hôn mê sao? Còn biết dưới bàn xảy ra chuyện gì? Cho nên anh đừng vu oan cho tôi.” Tô Khiết lại vô tội nói một câu: “Nhà họ Cố mấy người quá đáng sợ, tôi sợ mình không đi ra ngoài được.”

Ông cụ Cố nghe thấy Tô Khiết nói thì khuôn mặt trầm xuống, con nhóc chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ.

Sau đó Tô Khiết còn nói một câu làm cho ông cụ Cố hôn bay phách lạc.

Tô Khiết đứng lên, duỗi lưng một cái.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Chính Tân đang đau đớn một cái Sau đó cô lại nhìn ông cụ Cố, không chút để ý nói: “Cố Chính Luân là người nhà họ Cố sao?”

“Cô muốn nói cái gì?” Ông cụ Cố nghe cô đột nhiên nhắc tới Cố Chính Luân thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, nhất thời không hiểu ý của cô.

“Hai năm trước vụ án của Cố Chính Luân ở nước M…” Tô Khiết không nói hết, nhưng cô biết ông cụ Cố sẽ hiểu.

Năm đó không nhiều người biết Cố Chính Luân ở nước M, ngoại trừ nhà họ Cố ở thành phố A.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.