Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 708:




Chương 708

Trên đời này còn có đạo lý nữa không?

“Bà câm miệng cho tôi. Hôm nay tôi và con có thể nhặt được cái mạng này thì bà phải biết cảm ơn trời đất đi.” Người đàn ông lại giận dữ quăng cho mụ ta một cái tát nữa.

“Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Lẽ nào anh ta đúng là xã hội đen sao?” Mụ béo bị đánh đến ngu người, lúc này bà ta mới nhận ra được chuyện này đáng sợ đến mức nào.

Giữ được mạng sống đã là cảm ơn trời phật rồi? Người đàn ông ban nãy là đại ca giang hồ giết người không ghê tay sao?

“Hừ, giang hồ, nếu là giang hồ thật thì tốt quá rồi… ” Sự bối rối ẩn hiện trên khuôn mặt của người đàn ông kia, nói được một nửa thì ông ta chợt im bặt, giọng điệu chứa đầy sự sợ hãi.

Người phụ nữ mập kia nghe thấy ông ta nói vậy thì cũng hoảng hồn, có nghĩa là người này còn đáng sợ hơn giang hồ sao?

Người đó rốt cuộc là ai? Rốt cuộc hôm nay bà đã đắc tội với ai vậy chứ?

Tô Khiết vừa mới ôm Đường Vũ Kỳ ra khỏi văn phòng thì Đường Bách Khiêm liền vội đón lấy Đường Vũ Kỳ từ trong lòng cô.

Tô Khiết ngẩn người, nhưng cô cũng không nói thêm gì mà chỉ nắm lấy tay Đường Minh Hạo, trông thấy vết thương trên tay bé cô lại thấy xót xa vô cùng.

Xe của Đường Bách Khiêm đỗ trong bãi giữ xe trung tâm thương mại cách đó không xa, Tô Khiết đi đến đầu đường, vừa ngẩng đầu là có thể trông thấy tòa nhà Nguyễn Thị cách đó không xa.

Tô Khiết nhớ ra lúc trước cô có đồng ý với Nguyễn Hạo Thần rằng buổi sáng sẽ tới công ty tìm anh, nhưng bây giờ đã đón hai đứa nhỏ ra rồi, cô đâu thể nào bỏ con trai lại cho đàn anh trông, còn mình thì lại đi gặp Nguyễn Hạo Thần được.

Hơn nữa Minh Hạo còn đang bị thương nữa, cô thật sự rất muốn được ở cùng hai bé.

Nếu không thể tới thì nhất định phải gọi một cuộc cho Nguyễn Hạo Thần, bằng không với cái tính cách đó không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa. Tô Khiết đưa tay vào túi áo tính lấy điện thoại ra.

Lúc này Đường Bách Khiêm đang đứng song song với cô, trông thấy cô như vậy thì đôi mắt anh ta chợt hơi híp lại, sau đó lại đột nhiên lên tiếng: “Chuyện hôm nay là do Nguyễn Trà My làm, là Nguyễn Trà My muốn làm hại hai bé.”

“Chuyện gì vậy? Nguyễn Trà My là ai cơ?” Bàn tay đang định lấy điện thoại của Tô Khiết chợt dừng lại, cô vội ngẩng đầu lên nhìn Đường Bách Khiêm. Một khi Tô Khiết nghe thấy có người muốn làm hại hai đứa nhỏ thì những chuyện khác đều bị cô gạt sang một bên.

“Vợ chưa cưới của Tịch Xuyên.” Đường Bách Khiêm âm thầm thở phào, anh ta rất tự nhiên mà trả lời cô, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước chứ không nhìn về phía Tô Khiết.

Bởi vì anh ta biết rất rõ năng lực của Tô Khiết, nếu giờ nhìn về phía cô thì chắc hẳn cô sẽ nhận ra điều gì đó lạ thường từ trong ánh mắt anh ta.

Lời anh ta nới đều là sự thật cả, không có sai sót gi, nhưng anh ta không muốn để cô biết chuyện lúc nãy anh đã lấy điện thoại của cô đi.

“Tịch Xuyên!” Tô Khiết khẽ chau mày: “Nghĩa là chuyện này là nhằm vào Dinh Dinh?”

“Ừ” Đường Bách Khiêm nhẹ giọng đáp lời, anh ta dừng lại một chốc rồi mới quay đầu nhìn về phía cô: “Mấy ngày trước mẹ của Tịch Xuyên đã cho người đi lấy tóc của Minh Hạo, làm xét nghiệm DNA.”

Giờ phút này tất cả những cảm xúc không nên có đều đã bị anh xóa sạch, không còn sót lại chút dấu vết nào.

Hơn nữa anh ta cũng biết chuyện đang nói bây giờ đối với Tô Khiết là vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức khiến cô không còn để ý đến chuyện gì khác nữa.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.