Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 702:




CHƯƠNG 702

“Mẹ, không phải là anh trai sai, là cậu ta mắng anh trai trước, mắng chúng con trước.” Đường Vũ Kỳ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Tô Khiết. Rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo vẻ oan ức: “Cậu ta mắng chúng con là con hoang, không có ba. Nói mẹ là hồ ly tinh không biết xấu hổ, nói mẹ vụng trộm với đàn ông sau đó mới sinh ra chúng con.”

Nghe Đường Vũ Kỳ nói như vậy, hai mắt Tô Khiết hơi híp lại.

Thì ra là như vậy, được, rất tốt!

Vốn dĩ cô rất ngạc nhiên, bé Hạo nhà cô trước giờ vốn hiểu chuyện, sao có thể đánh người vô cớ được? Thì ra là như vậy.

Cô hiểu rõ bé Hạo, trước giờ nó là người bao che khuyết điểm, có người mắng nó, mắng Vũ Kỳ còn mắng luôn cô. Minh Hạo nhịn được mới lạ.

Chỉ là cậu nhóc béo kia cũng mới chỉ có năm tuổi mà thôi. Một đứa trẻ mới năm tuổi sao đột nhiên có thể nói ra những lời như vậy được?

Những lời này nếu không có người lớn dạy thì một đứa trẻ sẽ hoàn toàn không biết.

Tất nhiên, Tô Khiết cũng không bỏ sót vẻ chột dạ trong mắt mụ béo kia. Bà ta chắc hẳn biết toàn bộ sự việc.

Vào lúc này mụ béo kia lại chột dạ đủ để nói rõ chuyện này không đơn giản, sợ là không phải chỉ là vấn đê hai đứa bé đánh nhau đơn giản như vậy.

Lúc này, ánh mắt của Tô Khiết không còn là ánh mắt hờ hững nữa mà chuyển sang lạnh lùng đến mức rợn cả tóc gáy.

Trước đây cô cứ lần lữa không mang hai đứa bé về thành phố A, chỉ vì không muốn hai đứa bé tổn thương cho nên cứ giấu chuyện của hai đứa bé đi, không ngờ hôm nay hai đứa bé vẫn bị người ta mắng như thế này.

Giây phút này trái tim của Tô Khiết rất đau.

“Sao nào? Người, các người đánh người khác mà còn hung dữ như vậy sao? Cô cho rằng tôi sợ…sợ cô sao?” Mụ béo nhìn thấy ánh mắt của Tô Khiết lúc này thì hai chân run rẩy, sợ đến nỗi suýt nữa ngã quy xuống đất, lời nói mạnh miệng cứ như bị thắt lại đến nỗi nói lắp.

Cô giáo Dư sững sờ. Ngày thường, cô ấy hiểu rõ mụ béo này phách lối, bá đạo đến cỡ nào. Nhưng lúc này lại bị một ánh mắt của mẹ Đường Minh Hạo dọa sợ.

“Cô giáo Dư, phiền cô gọi điện cho cảnh sát giúp tôi, đồng thời liên hệ với nhân viên y tế chuyên giám định thương tích của bệnh. Tôi muốn một bản báo cáo giám định vết thương của hai đứa bé.” Tô Khiết liếc nhìn người phụ nữ béo kia, sau đó đột nhiên mở miệng. Giọng nói của cô không lớn thế nhưng lại có cảm giác ngang ngược khiến người khác không thể bỏ qua.

Sở dĩ Tô Khiết nói phải báo cảnh sát là bởi vì cô nhìn ra chuyện này không đơn giản như vậy, chắc chắn có chuyện mờ ám bên trong.

“Hả?” Cô giáo Dư hoàn toàn sợ hãi. Cô chưa bao giờ biết một người phụ nữ xinh đẹp lại có thể ngang ngược như vậy, hoàn toàn khác với sự ngang ngược phách lõi của mụ béo kia.

Sự ngang ngược của mẹ Đường Minh Hạo khiến người ta nhịn không được muốn võ tay khen hay.

“Báo? Báo cảnh sát gì chứ? Làm giám định gì chứ?” Mụ béo vừa nghe nói phải báo cảnh sát, còn muốn giám định thương tích lập tức hoảng hốt.

Thật ra bà ta luôn nghĩ rằng con trai mình đang giả đau, luôn cho rằng con trai mình không thể nào chịu thiệt thòi được. Dù sao trên người con trai bà ta cũng không có bất cứ vết thương gì, hơn nữa dựa vào sự chênh lệch về thể chất giữa con trai bà ta và Đường Hạo Minh, bà ta chắc chắn rằng con trai bà ta không thể nào là người bị đánh kia được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.