Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 687:




CHƯƠNG 687

“Đường Lăng?” Tô Khiết nhíu mày, vẻ mặt tỏ vẻ nghi hoặc.

Nghe anh nói là Đường Lăng gọi điện thoại, Tô Khiết hơi bất ngờ, bằng quan hệ giữa anh và Đường Lăng thì xảy ra chuyện gì mới có thể kích thích anh đến như vậy?

“Em quen Đường Lăng sao?” Nhìn thấy phản ứng của cô, Nguyễn Hạo thần không kìm được hỏi.

Tô Khiết ngước mắt, nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: “Anh ấy không phải anh của anh sao? Anh đã dẫn em đi gặp anh ấy hai lần.”

Cô biết anh hỏi vậy là hơi kỳ quặc, còn có vẻ thăm dò, nhưng cô vẫn thản nhiên đáp.

“Trước đó em chưa từng gặp sao?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng.

Nguyễn Hạo Thần hiểu rõ Đường Lăng, Đường Lăng tuyệt đối sẽ không bao giờ đã biết Tô Khiết là vợ anh mà còn có ý đồ xấu với cô.

Nhưng mà, nếu trước kia họ đã quen biết nhau rồi thì sao, nếu trước kia Đường Lăng thích Tô Khiết thì sao? Giờ anh đã biết, chuyện tình cảm không phải cứ nói chấm dứt là có thể chấm dứt.

Thậm chí vừa nãy anh còn nghĩ, nếu Đường Lăng thật tranh giành cô với anh, chắc chắn anh sẽ không buông tay. Dù người đó có là Đường Lăng, anh chắc chắn sẽ không buông bỏ cô.

“Trước đó chưa từng gặp, chỉ gặp hai lần khi anh đưa em đi gặp mà thôi.” Tô Khiết nghĩ đến lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thần đưa cô đi gặp Đường Lăng, nên giờ cô đã rõ anh đang suy nghĩ gì. Lần trước, rõ ràng Nguyễn Hạo Thần tính kế cô và Đường Lăng, nên cô cảm thấy có một số việc cũng không cân thiết phải giải thích rõ ràng với anh như vậy.

Nhưng Tô Khiết vẫn giải thích, hơn nữa còn bôi thêm một câu: “Chỉ thế thôi.”

Nhưng mà, Tô Khiết vẫn giải thích, hơn nữa còn nói thêm một câu: “Chỉ có vậy mà thôi.”

Nguyễn Hạo Thần nghe thấy câu cuối cùng của cô, không biết tại sao, trái tim anh đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Anh tin cô, cô có thể im lặng không nói, nhưng một khi cô đã nói thì chắc chắn là sự thật, những lời cô nói anh đều tin!!

“Sau này, tránh xa Đường Lăng ra một chút, không có anh ở bên cạnh, một mình em không được đi gặp anh ta.” Nhưng cậu ba Nguyễn vẫn không yên tâm Đường Lăng mạnh thế nào, có năng lực ra sao, nên anh không thể không đề phòng.

“Đường Lăng là anh của anh, cũng chẳng có quan hệ gì với em, không có anh, cho dù em có muốn gặp cũng không gặp được.” Tô Khiết nghe lời anh nói cảm thấy có chút buồn cười, cô không có quan hệ gì với Đường Lăng, sao Đường Lăng lại có thể vô duyên vô cớ muốn gặp cô cơ chứ?

Nguyễn Hạo Thần nghe vậy chợt ngơ ra, ánh mắt lóe lên, khoảng thời gian này ở bên nhau, anh đã khá hiểu tính cách của cô rồi.

Cô nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng thật ra lại rất dễ mềm lòng, trọng tình, trọng nghĩa, hơn nữa còn có tính bao che, nếu không thì lần trước ở nhà chính, cô đã không đứng ra bảo vệ anh lúc ông cụ tức giận rồi.

Rất rõ ràng, trước kia cô không hề biết Đường Lăng, cô cũng không biết gì về tình cảm trước của Đường Lăng dành cho mình.

Vì vậy, với cô mà nói, Đường Lăng là một người không liên quan, hoàn toàn chỉ là một người ngoài mà thôi.

Nếu như không có anh, có lẽ cô cũng chẳng biết Đường Lăng là ai cả.

Chỉ là, có một điều anh không hiểu, cô không biết Đường Lăng, vậy tại sao Đường Lăng lại biết cô?

“Nhớ chưa?” Nhưng mà, cậu ba Nguyễn vẫn không yên tâm, anh muốn cô phải nhớ kĩ, nhất định phải nhớ kĩ.

“Vâng, nhớ rồi ạ.” Tô Khiết gật đầu, thâm cười trong lòng, người này càng ngày càng trẻ con, cũng càng ngày càng bá đạo, đối với một người vừa trẻ con vừa bá đạo, cô không tính toán với anh làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.