Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 677:




CHƯƠNG 677

Nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần hơi đen lại, mắt cũng hơi nheo lại, bàn tay ôm eo của cô hơi siết chặt vài phần.

Anh phát hiện, đối với cô, thứ bây giờ anh muốn đã càng lúc càng nhiều.

Anh không chỉ muốn khi cô tỉnh lại người lúc nào nhìn thấy là anh, anh cũng muốn khi cô ngủ người mà cô nghĩ tới cũng là anh.

Nhưng, Nguyễn Hạo Thần biết, đó là chuyện không quá có khả năng, người cô nhớ tới khi cô tỉnh cũng không phải anh, người nghĩ tới khi ngủ sao có thể là anh được chứ.

Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, lân nữa cúi đầu hôn cô, anh muốn hôn cho cô tỉnh, cô tỉnh rồi ít nhất người nhìn thấy sẽ là anh.

“Nguyễn Hạo Thần, anh cút ra, em muốn ngủ.” Chỉ là khoảnh khắc này, cô đột nhiên giơ tay, vỗ anh một cái.

Lực đạo của cô không lớn, có điều Nguyễn Hạo Thần vẫn dừng lại, anh tưởng cô đã tỉnh rồi.

Nhưng, khi anh nhìn sang cô, lại phát hiện cô vẫn nhắm nghiền mắt, không có tỉnh.

Nguyễn Hạo Thần hơi ngây người, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái vẫn đang ngủ say, nhất thời có chút ngây ngốc.

Tô Khiết đột nhiên nghiêng người, mặt trực tiếp dán vào trong ngực anh, cơ thể co lại trong lòng anh, sau đó lại ngủ.

Cơ thể của Nguyễn Hạo Thần cứng nhắc, sau đó khóe môi dần dần cong lên, khẽ mỉm cười.

Điều này có phải biểu thị, anh đã dân dần thay thế vị trí của cái tên Đường Minh Hạo đáng chết đó ở trong lòng cô hay không, cho nên, người bây giờ cô nhớ tới khi ngủ là anh, không phải là cái tên Đường Minh Hạo mà đến bây giờ anh còn không biết người hay quỷ.

Có điều, anh đã cho người đi điều tra chuyện của Đường Minh Hạo đó rồi, đợi anh tra được, anh tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với cái tên Đường Minh Hạo đó…

Nguyễn Hạo Thần không có tiếp tục quấy rầy Tô Khiết nữa, đợi đến khi Tô Khiết tự nhiên tỉnh dậy thì đã sắp 7 giờ rồi.

Trời đã tối rồi, nhưng Nguyễn Hạo Thần không có mở đèn.

Tô Khiết mở mắt ra, cái gì cũng không nhìn rõ, cô hơi sững người, vô thức giơ tay, khi sờ vào Nguyễn Hạo Thần thì thâm thở phào, chỉ là đột nhiên ý thức đến điều gì đó không đúng: “Nguyễn Hạo Thần, nửa đêm anh ngồi ngủ sao?”

Nghe thấy lời nói của cô, Nguyễn Hạo Thần không khỏi khẽ cười một tiếng, xem ra cô nhóc này ngủ đến hồ đồ rồi, hoàn toàn không biết đang ở đâu.

Nguyễn Hạo Thần rút điện thoại ra, mượn ánh sáng của điện thoại, Tô Khiết nhìn rõ rồi, nơi này không phải khách sạn, mà là trong phòng họp.

“Các anh họp xong rồi sao?” Tô Khiết vô thức sờ sờ mũi, cảm thấy có hơi xấu hổ.

Cô đã ngủ bao lâu rồi?

“Ừm” Nguyễn Hạo Thần trầm thấp đáp một tiếng, không có giải thích quá nhiều.

Nhưng Tô Khiết là người thông minh, quan sát tỉ mỉ, lúc này phòng họp chỉ còn hai người bọn họ, không có mở đèn, hơn nữa bên ngoài cũng cực kỳ yên tĩnh, chứng tỏ cuộc họp chắc chắn sẽ kết thúc từ lâu rồi.

“Anh sao không gọi em dậy?” Tô Khiết càng thấy ngại.

“Gọi rồi, em mắng anh, bảo anh cút ra.” Khi Nguyễn Hạo Thần nói lời này, trên mặt vẫn mang theo nét cười, có điều ánh mắt ẩn ẩn thêm vài phần thăm dò, anh muốn biết, trước đó khi cô nói lời đó rốt cuộc là đã tỉnh rồi, hay là đang trong mơ.

Theo anh thấy, hai trường hợp này có khác biệt rất lớn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.