Chương 537
Lý Thúy đang nói thì thấy có người chuyển hoa vào, từng nhóm người một, từng khóm từng khóm hoa.
Phòng khách nhà họ Tô cũng không phải như phòng khách của gia đình bình thường, ở đây rất rộng, nhưng dù là vậy lúc này nó cũng gần chất đầy.
Vốn mọi người còn cảm thấy Lý Thúy nói phóng đại quá, nhưng khi họ nhìn thấy màu hoa hồng đỏ rực ngập khắp phòng vào giây phút này đây, có người khó có thể mở mắt ra nổi.
Màu hoa hồng đại diện cho tình yêu chân thành và nhiệt tình.
Bây giờ Tô Nghiên Nghiên cũng đang trừng mắt sắp rơi cả ra ngoài.
Không ít nhân viên cùng đi tới, cho nên tốc độ vận chuyển cũng rất nhanh.
Hoa được bày ra xong xuôi, có một người đàn ông ôm theo bó hoa từ từ đi tới, phong độ ngời ngời, khí thế hiên ngang, hoa tươi càng tô thêm vẻ mặt, tinh thần cũng càng thêm phấn chấn.
Tô Nghiên Nghiên nhìn mà sững sờ hoàn toàn, xem đến ngây dại.
Không chỉ Tô Nghiên Nghiên, ngay lúc này đây, tất cả phụ nữ ở trong vườn ngoài sân đều sững sờ tại chỗ.
Đương nhiên ngoại trừ Tô Khiết.
Cô hơi mím tôi, người này làm loạn quá.
Người đàn ông đã đi tới trước mặt Tô Khiết, lúc này đây, trong tay anh ôm một bó hoa hồng màu tím.
Hoa hồng màu tím đại diện cho tình yêu lãng mạn, vô cùng quý giá.
Người đàn ông mỉm cười đưa bó hoa trong tay tới trước Tô Khiết, đôi môi khẽ mở: “Tặng cho em này, có thích không?”
Tô Khiết lặng lẽ hít một hơi, cô có thể nói không thích được sao?
Quan trọng là cô có dám nhận không?
Mặc dù hôn nhân giữa cô và Nguyễn Hạo Thần là thỏa thuận kết hôn, nhưng Nguyễn Hạo Thần quá mức ngông cuồng, quá mức ngang ngược, là chỉ biết mỗi mình.
Thân phận hiện tại của cô là vợ của Nguyễn Hạo Thần, nếu cô muốn nhận xe hoa này của Liên Cung, chuyện truyền đến tai Nguyễn Hạo Thần, anh có thể không tính sổ với cô sao?
Mấy buổi tối liền, cô sắp bị Nguyễn Hạo Thần dằn vặt đến chết rồi, nếu như còn thêm chuyện này nữa, Nguyễn Hạo Thần có thể sẽ lấy cả mạng già của cô.
“Xin lỗi, tôi dị ứng với hoa.” Tô Khiết hơi lùi lại, vừa nói vừa hắt hơi một cái.
Vẻ mặt của Diêu Hoa Hoa hơi trầm đi, nhưng mà bà ta cũng không hề nói gì.
Tô Nghiên Nghiên bấm mấy đầu ngón tay, thầm mắng Tô Khiết không biết cân nhắc, nhưng mà nhiều hơn là cười trên sự đau khổ của người khác.
Tô Khiết không biết giữ mặt mũi cho cậu Liên, chọc giận người ta thì cô ta phải chịu.
“Không sao, lần sau anh tặng cái khác, rồi một ngày nào đó cũng sẽ tặng đúng thôi.” Liên Cung không hề ngại chút nào, trái lại anh ta còn mỉm cười, dịu dàng tựa gió xuân, nhìn vô cùng thoải mái, không hê có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của ngày thường.
Một người đàn ông vì em mà thay đổi, đủ để chứng minh người kia nghiêm túc.
Chỉ trong nháy mắt đó, Tô Nghiên Nghiên ghen tị đến điên cuồng, sao không ra tay vả Tô Khiết đi, tại sao chứ? Dựa vào cái gì?
Cô ta mạnh hơn Tô Khiết, tại sao tất cả chuyện tốt đều bị Tô Khiết cướp hết?
Lúc này đây, ông cụ Liên cũng vô cùng thỏa mãn, cuối cùng thằng nhóc này cũng có vẻ làm chuyện chính sự rồi, nhưng mà ông vẫn cố ý sừng sộ lên, hừ lạnh: “Tặng đồ mà không đưa được thì có ích lợi gì, Tô Khiết, cháu đừng để ý đến nó, qua đây ngồi đi.”