Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 488:




Chương 488

Nhưng cậu năm Tào hình như đã quên mất câu”Trời gây hoạ còn có thể tránh, tự gây tội chẳng thể trốn.”

“…” Tô Khiết lại nhướng mày liếc cậu năm Tào một cái, anh chàng này cố ý kiếm chuyện à?

Được, tốt lắm!

Nếu đã vậy thì đừng trách cô.

“Uhm, tôi cũng thấy rất kỳ quái, theo lý thuyết thì trong tình huống đó chị ba lẽ ra phải ghen chứ, nhưng vừa nãy một chút phản ứng cũng không có.” Tiểu Thất đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà chêm vào một câu, cậu ta đúng thật là không hiểu.

Một thiếu niên mới mười lăm tuổi, luôn được bảo bọc kỹ càng trong vòng tay người nhà, cũng bởi vì Tiểu Thất từ nhỏ đã không khỏe, cũng ít tiếp xúc với nhiều người và nhiều chuyện cho nên cho nên đến giờ tính cách vẫn còn ngây ngô, hồn nhiên như vậy.

“Cậu nhóc, lòng dạ đàn bà thâm sâu tựa biển, cậu không hiểu được đâu, mà chị ba của chúng ta đây thì lại càng thâm sâu hơn người bình thường.” Tịch Xuyên đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn nên chậm rãi bồi thêm một câu nữa.

Chuyện vừa rồi lại được nhắc tới, Nguyễn Hạo Thần nhớ đến phản ứng lúc nãy của Tô Khiết nên trong lòng lại buồn bực, đã vậy những lời lúc này Tịch Xuyên nói ra còn đâm trúng tim đen của Nguyễn Hạo Thần.

Trái tim của cô đang nằm ở đâu? Nó đang nằm ở chỗ của Đường Bách Khiêm sao?

Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần lại âm u hơn một chút, anh tiện tay lấy chén rượu bên cạnh uống cạn, đây là loại rượu được điều chế đặc biệt, lúc mới uống thấy cũng nhẹ, nhưng dư âm về sau thì say chết bỏ.

Cậu hai Trác đến trễ nên bọn họ muốn đợi cậu hai Trác, mà có lẽ anh ta cũng sắp đến rồi, rượu nhân viên phục vụ vừa mới mang lên đã bị cậu ba Nguyễn tiện tay bưng lại luôn.

“Đánh bài thì phải nghiêm túc.” Đường Lăng liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần lên tiếng ngăn cái tên lúc nào cũng muốn làm loạn mọi chuyện lên.

Nhưng những lời này nghe có vẻ như đang muốn bảo vệ Tô Khiết hơn thì phải.

“Hồng trung.” Cậu năm Tào cũng thấy dáng vẻ mượn rượu giả sầu của anh ba nhà mình nên không dám nói lung tung nữa, anh ta mò phải lá hồng trung liền trực tiếp đánh ra, không cảm nhận được chút nguy hiểm nào.

“Ù rồi, Thập Tam Yêu, 88 phiên, cậu năm Tào, anh tính xem lần này bao nhiêu tiền?” Tô Khiết đang chờ anh ta, anh ta vừa đánh lá bài xuống, Tô Khiết liền nở nụ cười.

“Chị ba, có thể ghi nợ không?” Cậu năm Tào giờ phút này vô cùng đau lòng, ba đầu bọn họ chơi rất lớn nhưng thập tam yêu lại càng lớn hơn nữa, anh ta đã chơi mạt chược cả đời nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được thập tam yêu.

“Không được.” Tô Khiết trực tiếp từ chối, không thèm cho anh ta thương lượng một con đường sống.

Cậu năm Tào đột nhiên nhớ lúc trước Tô Khiết từng nói một câu trong một căn phòng nào đó rằng cô từ trước đến giờ chưa từng mang thù bởi vì chỉ cần có thì cô ấy sẽ báo ngay lập tức.

Lời nói ấy đúng là không hề giả dối chút nào, báo ứng rất nhanh, nhưng anh ta chẳng qua chỉ chọc cô vài câu sao cô lại chơi ác như vậy chứ?

Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.

Đưa tiền cho Tô Khiết xong, cậu năm Tào thấy trước mặt mình chỉ còn vài tờ tiền, khóe miệng giật giật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.