Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 446:




Chương 446

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô một cái đầy lạnh lùng, nói như thể cô đến công ty là thật sự để nghiêm túc làm việc vậy. Chút tâm tư nhỏ của cô, anh há không thể nhìn ra sao.

“Ông xã, có được không?” Tô Khiết nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, tràn đầy sự trông đợi không hề che giấu.

Trước sự trông đợi nhiệt tình trong mắt cô, dù biết rõ là cô đang giả vờ, nhưng anh lại quỷ sai ma khiến mà gật đầu.

Gật đầu xong, Nguyễn Hạo Thần hồi thần lại, hối hận rồi.

“Ông xã, anh thật là tốt.” Tô Khiết nhìn anh, trên mặt cười đến nở hoa, trong thanh âm cũng tràn đầy ý cười.

Nhìn thấy vẻ mặt cười nhẹ đây xán lạn rạng rỡ của cô, mi tâm của anh từ từ giãn ra.

Bỏ đi, cô vui là được, chỉ cần cô ở trong công ty, cho dù là ở bộ phận nào, còn không phải do anh làm chủ hết sao.

Trong công ty, không lẽ cô còn có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của anh ư?

Nguyễn Hạo Thần không nói gì nữa, hiển nhiên là đồng ý, trong lòng Tô Khiết thầm vui mừng, trận chiến đầu tiên đã thắng!

“Anh đi lên trước đi, để thư ký Lưu đưa em đến bộ phận nghiệp vụ là được rồi.” Trong thang máy chuyên dụng, Tô Khiết nhìn thấy thang máy ngừng ở tầng 11, Nguyễn Hạo Thần đang định đi ra, Tô Khiết liền vội vàng ngăn lại.

Nguyễn Hạo Thần đây là đang muốn đích thân đưa cô đến Bộ phận nghiệp vụ sao? Một đại Tổng giám đốc như anh đích thân đưa một người mới như cô đến Bộ phận nghiệp vụ có thích hợp không?

Rất rõ ràng là không thích hợp, hơn nữa là vô cùng vô cùng không thích hợp.

“Sao? Tôi không ra mặt được à?” Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần lại âm trầm xuống, để thư ký Lưu đưa cô đi, không cho anh đưa, anh không được ra mặt à?

“Không phải, là ông xã đẹp trai quá, trong công ty chắc chắn có rất nhiêu cô gái, rất nhiều tiểu tam tiểu tứ ái mộ anh, nếu như anh đích thân đưa em đi, em lập tức sẽ trở thành kẻ địch chung của bọn họ đó.”

Mi tâm Nguyễn Hạo Thần nhíu chặt, cô gái gì, tiểu tam tiểu tứ gì, linh tinh gì vậy?

“Anh cũng không muốn em bị bắt nạt ở công ty mà, đúng không?” Thái độ của Tô Khiết lúc này hoàn toàn là mềm mại, thanh âm cũng mềm mại, khiến người ta không thể từ chối.

Cô biết sống chung với Nguyễn Hạo Thần, không thể lấy cứng chọi cứng được, cô phát hiện anh chỉ thích mềm chứ không thích cứng, cho nên, có lúc cân phải mềm mại thích hợp.

Nguyễn Hạo Thần thấp giọng hừ lạnh một tiếng, có anh ở đây, ai dám bắt bạt cô?

Cho dù không có anh đi nữa, ai có thể ức hiếp được cô chứ?

Nhưng mà nhìn bộ dạng lúc này của cô, anh cuối cùng cũng không nói gì nữa, không biết là bị lý do lý trấu của cô thuyết phục rồi, hay là bị thái độ của cô làm tan chảy nữa.

“Thư ký Lưu, anh có phát hiện Tổng giám đốc nhà anh thật ra trong nóng ngoài lạnh không.” Ra khỏi thang máy, Tô Khiết nghĩ đến bộ dạng của Nguyễn Hạo Thần hôi nãy, nhịn không được mà muốn cười.

Thư ký Lưu nhìn cô, bộ dạng nghiêm túc đáp:”Bà chủ, câu này bà chủ nói sai rồi…”

Tô Khiết khẽ sững sờ, cô nói sai rồi sao? Cô cảm thấy rất chính xác, một chút cũng không có sai mà, Nguyễn Hạo Thần không phải ngoài lạnh trong nóng sao?

Sau đó, thư ký Lưu lại chậm rãi bổ sung một câu:”Tổng giám đốc không phải nhà tôi, mà là nhà bà chủ.”

“.” Khoé miệng Tô Khiết hung hăng giựt giựt, đây là trọng điểm sao? Đây là trọng điểm ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.