Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 370:




Chương 370

Thư ký Lưu nhìn về hướng mà Nguyễn Hạo Thần đang nhìn, lúc nhìn thấy Tô Khiết không hề cảm thấy ngạc nhiên khi tổng giám đốc kêu dừng lại.

Là mợ chủ, mợ chủ đến đón tổng giám đốc đúng không?” Đây là khả năng đầu tiên mà thư ký Lưu nghĩ tới, lúc này, mợ chủ xuất hiện ở đây chắc chắn là đến đón tổng giám đốc.

Lông mày Nguyễn Hạo Thần hơi động đậy, đón anh? Hình như anh không nói với cô là khi nào anh về, cũng không dặn cô đến đón anh, nhưng, anh đã nói với cô, anh đi công tác ba ngày, có lẽ là cô biết hôm nay anh trở về.

Chỉ là cô sẽ tự giác đến đón anh như vậy sao? Cô có tính tự giác cao như vậy sao?

Nguyễn Hạo Thần có chút nghi ngờ, không tin, nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của cô.

Chỉ là, anh vẫn chưa bấm số, Tô Khiết cũng lấy điện thoại ra, rõ ràng đang muốn gọi điện thoại.

Động tác của Nguyễn Hạo Thần dừng lại, nếu như cô thật sự đến đón anh, vậy thì bây giờ chắc chắn cô phải gọi điện thoại cho anh, trong lòng Nguyễn Hạo Thần đột nhiên có chút mong đợi.

Chỉ là, anh nhìn thấy cô gọi điện thoại, nhưng điện thoại của anh lại không reo lên, rất rõ ràng, cô không gọi điện thoại cho anh.

Nói cách khác, cô không đến đón anh.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, cô không gọi điện thoại cho anh, vậy thì cô gọi điện thoại cho ai?

Cô đến đón ai?

Tô Khiết gọi điện thoại cho Hứa Dinh Dinh, nhưng Hứa Dinh Dinh không nhận, sân bay quá lớn, muốn tìm người cũng không dễ dàng, Tô Khiết tiếp tục đi vào bên trong.

Đi điều tra một chút, có tin tức mợ chủ đặt vé máy bay không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô vội vàng đi vào bên trong, nghĩ có lẽ cô không đến để đón người? Mà là muốn đi máy bay?

Vâng.” Lời dặn dò của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Lưu đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại điều tra.

Tô Khiết nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không hề nhìn thấy đám người Hứa Dinh Dinh, vô thức quay người lại, muốn đi ra ngoài xem có không.

Có lẽ khoảng thời gian cô đến muộn, Hứa Dinh Dinh đã đưa hai bảo bối ra ngoài, cô lại vội vàng đi vào bên trong, không quá chú ý đến bên ngoài.

Nguyễn Hạo Thần thấy cô quay người lại, đôi mắt lóe lên, nhưng lại không hề trốn tránh, anh vẫn đứng nguyên ở đó, đứng ở vị trí hiện tại, nếu như cô quay người lại, chắc chắn sẽ nhìn thấy anh.

Anh muốn xem xem lúc cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng gì.

Chỉ là, Tô Khiết chỉ quay được một nửa, điện thoại đột nhiên reo lên, là Hứa Dinh Dinh gọi điện đến.

Khiết Khiết, lúc nãy tớ không nghe thấy, cậu đến sân bay chưa? Bọn tớ vẫn ở bên trong, Vũ Kỳ ngủ không được tốt, tớ bế con bé ngồi trong này một chút.” Giọng nói của Hứa Dinh Dinh vô cùng dịu dàng, sợ làm ồn đến bảo bối trong lòng.

Ừ, tớ đến sân bay rồi, các cậu ở đâu, tớ đi qua tìm các cậu.” Tô Khiết biết một người dẫn theo một đứa trẻ đi máy bay là một chuyện không hề dễ dàng, huống chi là Vũ Kỳ còn đang mơ màng ngủ.

Vũ Kỳ, không ngủ nữa, mẹ đến rồi, mẹ đến đón chúng ta.” Hứa Dinh Dinh khẽ lay Vũ Kỳ, thực ra không có dùng lực, chỉ là Vũ Kỳ vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, lập tức tỉnh táo.

Vừa nghe thấy mẹ đến liền không ngủ nữa, mẹ ruột thân hơn, mẹ nuôi thật sự rất buồn.” Hứa Dinh Dinh giả vờ tỏ ra đau lòng, nhưng trên mặt tràn ngập ý cười, đặt điện thoại vào trong tay của Đường Vũ Kỳ.

Mẹ, là mẹ sao?” Đường Vũ Kỳ nghe điện thoại, giọng nói ngọt ngào truyền đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.