Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3418:




CHƯƠNG 3418

Vậy là, cô và Bùi Dật Duy vẫn luôn ở bên trong đó.

Tư Đồ Không gồng mình ngồi trên ghế lái, châm một điếu thuốc, khói thuốc mù mịt trong xe, cảm giác hơi ngạt thở nhưng anh ta lại không hề cảm thấy gì cả.

Thời gian từng chút trôi đi, Tư Đồ Không vẫn ngồi im bất động trên ghế như vậy, mắt anh ta vẫn luôn nhìn về phía cửa Câu lạc bộ Tinh Vân, không chớp lấy một cái.

Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua.

Vậy nhưng, người mà anh ta muốn đợi vẫn mãi không thấy đi ra.

Lúc này hai mắt của Tư Đồ Không đã hơi đỏ lên, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại của mình, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho cô.

Bàn tay cầm điện thoại của anh ta vô thức siết chặt hơn, anh ta tìm số của cô rồi gọi đi.

Điện thoại kêu mấy tiếng nhưng bên kia không có người nghe, sắc mặt của Tư Đồ Không càng lúc càng trở nên nặng nề, trong đôi mắt đỏ ngầu là sự đáng sợ khiến người khác phải khiếp đảm.

Điện thoại cũng không nghe, cô đang làm cái gì vậy?

Đang làm cái gì mà tới điện thoại cũng không nghe?

Đã ba tiếng đồng hồ rồi, cô đã ở trong đó với Bùi Dật Duy ba tiếng đồng hồ rồi, có chuyện gì mà ba tiếng đồng hồ vẫn còn chưa nói xong?

Đã thế, đến cả điện thoại của anh ta cũng không thèm nghe.

Lúc này ở trong phòng, Liễu Ảnh vẫn đang nghĩ một số chuyện, vì suy nghĩ quá tập trung nên sau đó khi điện thoại đổ chuông, cô nhìn thấy thông báo hiển thị cuộc gọi đến nhưng ngay lập tức không thể hoàn hồn lại được. Cũng bởi vì vừa rồi cô đang nghĩ đến chuyện của Tư Đồ Không, sau đó tự nhiên Tư Đồ Không lại gọi điện thoại tới.

Cô hơi ngẩn người, nhìn vào cuộc gọi đến trên điện thoại, não cô như ngừng hoạt động, cô cứ ngồi như vậy nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng không bắt máy. Lúc này, đến chính bản thân cô cũng không biết là mình đang nghĩ cái gì nữa.

Chuông điện thoại dừng kêu, Liễu Ảnh mới hoàn hồn lại, vừa nãy là Tư Đồ Không gọi điện thoại tới cho cô? Nhưng cô lại không nghe?

Do thói quen hình thành trong năm năm nay, trái tim Liễu Ảnh tự nhiên nảy lên một nhịp, cô quá hiểu rõ tính tình của Tư Đồ Không, cô không nghe điện thoại, anh ta nhất định sẽ tức giận.

Liễu Ảnh vô thức muốn gọi lại, nhưng tự nhiên nhớ ra thỏa thuận giữa bọn họ đã kết thúc rồi, cô không cần phải sợ anh ta như vậy nữa.

Mà từ nãy tới giờ cô vẫn luôn nghĩ tới chuyện của Từ Đồ Không, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, cũng không tìm ra được đáp án.

Liễu Ảnh do dự một lát, cuối cùng cũng không gọi lại cho Tư Đồ Không.

Bên trong xe, nhìn cuộc điện thoại không có người nghe nên đã tắt máy, đôi mắt nguy hiểm của Tư Đồ Không nheo lại. Được, được lắm, đến điện thoại của anh ta mà cũng không thèm nghe.

Rốt cuộc cô với Bùi Dật Duy bận đến mức nào mà đến cả thời gian nghe điện thoại cũng không có?

Tư Đồ Không thở hắt ra một hơi rồi lại gọi đi một lần nữa, anh ta muốn xem xem, rốt cuộc cô bận tới mức nào?

Điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này Liễu Ảnh chỉ do dự một lát rồi bắt máy.

Thấy có người nghe máy, Tư Đồ Không hơi sững người rồi thở phào ra một hơi, chỉ là giọng điệu của anh ta lạnh lùng đến đáng sợ: “Em đang ở đâu?”

Thấy có người nghe máy, Tư Đồ Không hơi sững người rồi thở phào ra một hơi, chỉ là giọng điệu của anh ta lạnh lùng đến đáng sợ: “Em đang ở đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.