Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3409:




CHƯƠNG 3409

Bỗng chốc, anh ta cảm thấy cuộc sống suốt mấy năm nay chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh ta cũng không biết thời gian qua, mình đã sống vì điều gì.

Liễu Ảnh nhìn anh ta, nhớ tới tình trạng của anh ta trong bệnh viện mà mình nhìn thấy, lập tức hiểu ra tất cả, cô nhớ lúc đó cô phải nhắc tới chuyện của Tô Khiết mới khiến anh ta muốn sống tiếp.

Liễu Ảnh vẫn luôn biết rằng, anh ta yêu Tô Khiết say đắm, vì Tô Khiết, anh ta có thể không cần bất kỳ thứ gì, thậm chí có thể từ bỏ mạng sống của bản thân.

Thế nhưng bây giờ Tô Khiết đã ở bên cậu ba Nguyễn rồi, anh ta…

Liễu Ảnh nhìn anh ta, lòng không nhịn được xót xa, sao anh ta lại khiến bản thân trở nên như thế này cơ chứ?

“Bây giờ Tô Khiết đã là cô cả nhà họ Đường, vậy thì tôi cũng không cần phải lo lắng nữa.” Thế nhưng hiển nhiên là Bùi Dật Duy không hề bận tâm chút nào tới tình cảnh của anh ta lúc này, anh ta chỉ nghĩ rằng Tô Khiết đã quay về nhà họ Đường, vậy thì sau này sẽ không còn ai dám ức hiếp cô nữa.

Liễu Ảnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhưng lại không nói năng gì.

Cô vẫn luôn âm thầm che giấu tình cảm dành cho anh ta bấy lâu nay, chưa bao giờ có ý định để anh ta biết, trước đây sẽ không để anh ta biết, bây giờ cũng không, tới sau này cũng sẽ vậy.

Tình cảm của cô chỉ là chuyện của riêng mình cô, cô sẽ không để tình cảm của mình ảnh hưởng tới bất kì người nào khác.

“Nếu như bây giờ cô ấy đã là cô cả nhà họ Đường thì tôi cũng không cần gấp rút chuyển cổ phần công ty sang cho cô ấy nữa.” Vốn dĩ Bùi Dật Duy còn lo lắng cho tình hình của Tô Khiết nên mới muốn chuyển tất cả mọi thứ của mình sang cho Tô Khiết.

Thế nhưng bây giờ Tô Khiết đã quay về nhà họ Đường rồi, anh ta cảm thấy việc cổ phần không cần phải vội vàng, bởi vì trong lòng anh ta không muốn để cho Tô Khiết biết được chuyện này của Bùi Doanh.

Nếu chuyển cổ phần của anh ta cho Tô Khiết thì chắc chắn tới lúc đó phải báo cho Tô Khiết biết, mà báo cho Tô Khiết biết thì chắc chắn Tô Khiết sẽ biết chuyện của anh ta và Bùi Doanh.

Thế nhưng cứ kéo dài sự việc vài ba tháng, thậm chí là đến nửa năm, tới lúc đó, chuyện của Bùi Doanh cũng đã qua hẳn, khi ấy mới chuyển hết cổ phần của anh ta cho Tô Khiết, chắc có lẽ Tô Khiết sẽ không hỏi han nhiều nữa.

“Tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng chẳng lẽ anh không hiểu Tô Khiết là người như thế nào ư? Sao cô ấy có thể nhận những thứ này của anh khi không biết rõ ràng được. Cho dù là lúc nào thì cô ấy cũng nhất định phải tra cho rõ ngọn ngành.” Liễu Ảnh thầm thở dài một tiếng khe khẽ, cô hiểu Tô Khiết, cũng biết Bùi Dật Duy còn hiểu rõ Tô Khiết hơn cả cô.

Cho nên, điều mà cô có thể nghĩ ra, không đời nào Bùi Dật Duy lại không lường trước được.

“Lúc đó có khi tôi đã chết rồi, cũng không còn quan trọng nữa.” Khóe môi Bùi Dật Duy hơi nhếch lên, như thể muốn cười, nhưng nhìn nụ cười ấy lại chứa đựng muôn vàn chua xót.

“Nói vớ vẩn gì đấy?” Liễu Ảnh hơi bực, hung hăng trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Mấy chuyện mà Bùi Doanh làm kia vốn dĩ đã đáng chết rồi, hơn nữa anh còn đi tự thú, đương nhiên sẽ được xử lý khoan hồng…”

Liễu Ảnh nói rồi thoáng dừng lại một chút, lúc cất tiếng lên lần nữa, rõ ràng giọng nói đã trở nên trầm hơn: “Tôi sẽ giúp anh nghĩ được cách.”

Cô chắc chắn không thể trơ mắt nhìn mà mặc kệ được, nhất định cô sẽ nghĩ ra cách.

Liễu Ảnh biết với chuyện này, chắc chắn Tô Khiết sẽ có nhiều ý tưởng hơn cô, thế nhưng Bùi Dật Duy đã tỏ rõ thái độ không muốn để cho Tô Khiết biết rồi, anh ta không muốn để cho Tô Khiết thấy anh ta thảm hại, cho nên Liễu Ảnh cũng không biết có nên nói chuyện này với Tô Khiết hay không.

“Không, em không cần quan tâm, phía cảnh sát muốn xử thế nào cũng được, đây là những gì tôi đáng phải nhận.” Bùi Dật Duy không muốn Liễu Ảnh dính líu gì tới chuyện vốn đã chẳng lấy gì làm hay ho này.

Tối nay anh ta tìm đến Liễu Ảnh cũng chỉ vì muốn nhờ cô liên hệ với Tô Khiết giúp anh ta khi cần, những chuyện khác, Bùi Dật Duy thật sự không muốn Liễu Ảnh quan tâm nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.