Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3345:




Chương 3345

Chỉ là thành chủ không đứng dậy, quản gia Trọng liền hiểu rõ, thành chủ hẳn không muốn đi xuống vào lúc này, dù sao khách vừa tới, thành chủ xuống như vậy quá đường đột.

Vì những chuyện của Quỷ Vực Chi Thành và nhà họ Đường, nhà họ Đường chỉ sợ có địch ý với họ, nếu thành chủ thật sự đi xuống trực tiếp tìm cô cả nhà họ Đường như vậy, có lẽ sẽ bị đánh?

Dù không bị đánh, nhà họ Đường nhất định cũng sẽ không đề thành chủ tủy ý tiếp cận cô cả nhà họ.

Lúc này đi xuống không thích hợp, lúc ăn cơm đi xuống cũng không thích hợp, lúc ăn cơm đi xuống càng khiến người ta chú ý.

Phải chọn lúc không quá thu hút ánh mắt người khác, tốt nhất là lúc cô cả nhà họ Đường ở một mình.

Vậy thời cơ này cuối cùng là chọn sau bữa cơm, cơm xong chắc chắn sẽ có thời gian giải trí, trong tình huống như vậy, với tính cách của cô cả nhà họ Đường, khả năng ở một mình khá cao.

Quản gia Trọng cảm thầy thành chủ nhà ông ta nhất định cũng nghĩ vậy, thành chủ đã nghĩ vậy, ông ta nhất định phải giúp.

“Ông Viên, tối nay trong nhà có phải có khách không?” Quản gia Trọng nhìn sang ông Viên, mặt nở nụ cười, ôn hòa lại tự nhiên, tóm lại mặc dù đáy lòng quản gia Trọng lúc này đã rất ngượng ngùng rồi, nhưng bên ngoài tuyệt đối nhìn không ra bắt kỳ khác thường nào.

“Đúng, đúng.” Ông Viên sắp ngồi không yên nữa rồi, nghe thầy lời của quản gia Trọng liền thầm thở phào một hơi, quản gia Trọng cuối cùng muốn đi rồi sao?

Ông Viên trước đó gửi tin nhắn cho bà Viên, ông vốn cho rằng bà có lẽ sẽ thay đổi thời gian bữa tiệc, nhưng bây giờ khách đều đến rồi, tụ họp rõ ràng vẫn như thường, có lẽ là bên phía nhà họ Đường đã sắp xếp ổn thỏa.

“Ông Viên đã có khách, vậy ông đi xuống tiếp khách đi.” Quản gia Trọng rất tự nhiên bỗ sung một câu.

*Ừ, được, được.” Ông Viên sớm đã có ý này, nhưng hai vị này luôn ngồi lì không đi, ông ta cũng không thể vứt họ ở đây không quản.

Ông Viên lúc này nghe thấy lời của quản gia Trọng thì thật sự thở phào một hơi, xem ra quản gia Trọng và thành chủ thật sự muốn đi rồi.

Ông Viên đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách, nhưng đứng một lát, quản gia Trọng và thành chủ lại không có ý đứng dậy.

Ông Viên sững sốt, đây là tình huống gì?

Vừa rồi quản gia Trọng rõ ràng kêu ông đi xuống tiếp khách, nhưng tại sao hai vị này còn ngồi đây không nhúc nhích chứ?

“Thành chủ? Quản gia Trọng?” Ông Viên thực sự không hiểu là tình huống gì, cho nên chỉ có thể trực tiếp mở miệng hỏi.

“Ông Viên không cần quản chúng tôi, ông đi tiếp khách đi.” Dù da mặt quản gia Trọng có dày thì trong lòng cũng là ngượng ngùng, nhưng dù có ngượng ngùng cũng phải chống đỡ.

Vì thành chủ nhà ông ta, ông ta phải chống đỡ, đương nhiên quản gia Trọng biết người ngượng ngùng chỉ có một mình ông ta, thành chủ nhà ông ta sẽ không ngượng ngùng.

Thành chủ nhà ông ta trước nay rất ít khi để ý cách nhìn của người khác, ngoại trừ mấy người thân cận, những người khác thấy thế nào, thành chủ hoàn toàn không để tâm.

Cho nên thành chủ nhà mình mới có thể ở trong thư phòng Viên phủ như trong thư phòng nhà mình, đối với việc ông Viên nghĩ thế nào, thấy thế nào, thành chủ mới không quản đâu.

*A?!” Ông Viên hoàn toàn ngây người, ý gỉ?

Ông ta đi tiếp khách khác, không cần quản họ?

Họ cũng là khách của ông ta, ông ta sao có thể không quản họ?

Dù là khách bình thường, ông ta cũng không thể không quản, huống chỉ đây còn là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành.

Đương nhiên, nếu là khách bình thường, ông Viên có lẽ sẽ trực tiếp lấy chổi ra đuổi người rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.