Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3265:




Chương 3265

Cô ta không thể chịu đựng được điểm này, cho nên cô ta lầy điện thoại di động của anh ta, cắt đứt tất cả các phương thức liên lạc với người ngoài của anh ta, cô ta cũng không cho người của công ty biết chuyện anh ta bị thương phải nằm viện.

Nhưng mà lúc đó Bùi Dật Duy lại không quan tâm đến những cái này, điều mà anh ta quan tâm chỉ có Tô Khiết, trong lòng của anh ta chỉ có Tô Khiết, thậm chí là lúc đó anh ta còn muốn chết.

Bùi Doanh không thể nhìn anh ta như thế này, cho nên cô ta đối phó với Tô Khiết một cách điên cuồng, chỉ là không ngờ tới kế hoạch của cô ta hoàn mỹ như vậy mà lại thất bại từng lần một, cuối cùng thậm chí còn rơi vào cục diện như thê.

Có điều là bây giờ nhìn anh ta, tất cả những phẫn nộ, bắt bình, giận dữ ở trong lòng của cô ta đều đã biến mắt, nếu như thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này, cô ta chỉ có thể nhìn anh ta từ phía xa xa thì đã thỏa mãn lắm rồi.

Cô ta đứng im lặng thật lâu ở ngoài cửa, cô ta không lên tiếng, Bùi Dật Duy vẫn không phát hiện ra cô ta, Bùi Dật Duy vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú đến độ phát ngốc.

Cuối cùng vẫn là Bùi Doanh đi vào trong phòng, Bùi Dật Duy nghe thấy âm thanh thì hơi quay đầu lại nhìn một chút, lúc nhìn thấy là Bùi Doanh, con ngươi của Bùi Dật Duy hơi trầm xuống, sau đó lại thờ ơ di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cũng không nói cái gì, cũng không có phản ứng gì khác.

Bùi Doanh nhìn thấy phản ứng phớt lờ mình của anh ta, trong lòng có chút tức giận, nhưng mà vẫn nhịn được. Cô ta đi đến bên cạnh anh ta, nhẹ giọng cười nói: “Em có mua đồ ăn mà anh thích, để em làm cho anh ăn.”

Bùi Dật Duy không có phản ứng, lần này cũng không nhìn cô ta nữa.

Bùi Dật Duy không có phản ứng, lần này không tiếp tục nhìn cô ta nữa, trực tiếp phót lờ cô ta hoàn toàn.

“Bùi Dật Duy, anh có thái độ gì vậy hả? Em vì anh mà trả giá nhiều như thế, anh lại đối xử với em như vậy?” Rốt cuộc Bùi Doanh vẫn không nhịn được, thứ mà cô ta không chịu nhất đó chính là anh ta đối xử với cô ta như vậy.

“Cô không phải vì tôi mà cô là vì chính bản thân mình, bây giờ toàn bộ công ty không phải đều do một mình cô quyết định hả?” Bùi Dật Duy cười lạnh một tiếng, âm thanh có chút thấp, nghe vào khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.

Anh ta thật sự không ngờ tới là công ty do một tay mình sáng lập, vậy mà tắt cả đều là do cô ta quyết định.

Bây giờ cô ta lại không biết xấu hổ mà nói vì anh ta?

“Công ty là của anh, em cũng không tranh giành với anh, em cũng không đoạt nó từ anh.” Bùi Doanh nhìn anh ta, trong đôi mắt là sự dịu dàng không thể che giấu, đối với anh ta, từ trước đến nay cô ta đều rất dung túng, làm sao cô ta có thể đoạt lấy công ty của anh ta được chứ.

“Cô nhốt tôi ở đây, không cho tôi liên lạc với bắt kỳ ai, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô à?” Khóe môi của Bùi Dật Duy kéo ra một nụ cười mang theo sự trào phúng.

“Nhốt anh lại là bởi vì anh tự tử, là bởi vì anh không xem tính mạng của mình ra cái gì, em không cho anh liên lạc với bên ngoài cũng là vì bảo vệ cho anh, không phải là em muốn cướp công ty của anh.” Đương nhiên là Bùi Doanh có thể nhìn thấy sự trào phúng trên gương mặt của anh ta, trong lúc nhất thời trong lòng nghẹn đến khó chịu.

“Không quan trọng nữa, tôi không quan tâm.” Khóe môi của Bùi Dật Duy giật giật, giọng nói lạnh hơn mấy phần.

Thật ra thì anh ta căn bản cũng không quan tâm đến những cái đó, nếu như không phải đồng ý với mẹ là sẽ đòi lại sự công bằng cho ba mình, anh ta căn bản sẽ không thành lập công ty gì hết.

Nếu như không phải bởi vì muốn đòi lại công bằng cho ba, năm đó anh ta sẽ không chia tay với Tô Khiết.

Hiện tại những gì anh ta muốn làm cũng đã làm hết rồi, nhưng mà điều anh ta muốn nhát lại vĩnh viễn mắt đi, cho nên bây giờ anh ta không muốn cái gì hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.